Nam Thần Nhà Tôi

Chương 379: Vết thương trí mạng nhất

Lúc Lục Văn Thù rời khỏi biệt thự, cơn giận vẫn chưa nguôi.

Anh ta thấy bây giờ mới chỉ hơn hai giờ, lái xe đến công ty, cả người tỏa ra hơi thở tàn bạo, sắc mặt âm trầm khiến tất cả nhân viên đều tránh xa ba mét, không dám thở mạnh.

Lục Văn Thù dùng cơn giận còn lạ này, lúc ở phòng họp bắt lấy một sai lầm của một quản lý, ngồi trong phòng họp mắng anh ta không ngừng nghỉ.

Những quản lý yên lặng lắng nghe, trong lòng khổ sở không thể tả.

Con mẹ nó, không phải tổng giám đốc Lục ngày đó sinh nhật còn rất vui vẻ phát kẹo cưới cho mọi người, nói là vợ mình có thai sao? Sao sau khi sinh nhật đến công ty thì lại như vậy?

Không lẽ là đứa con của bà chủ Lục không còn nên trong khoảng thời gian này bọn họ trở thành thùng trút giận của tổng giám đốc Lục?

Mọi người đoán như vậy, cũng không dám hỏi.

Một tiếng rưỡi sau, cuộc họp như địa ngục này cũng kết thúc, mọi người tranh giành nhau ra khỏi phòng họp, trong lòng thầm cầu mong cuối tuần này đừng họp nữa.

Mãi đến khi người dọn việc đến phòng họp dọn dẹp, gọi lớn anh ta "Tổng giám đốc Lục, tan làm rồi" thì anh ta mới hoàn hồn, rời khỏi phòng họp.

Sáu giờ một phút, trời đã dần tối.

Mẹ Lục gọi điện thoại hỏi anh ta có về ăn cơm không, lúc đầu anh ta còn định về, thấy mẹ Lục tiện thể nhắc đến Lâm Thanh Dung: "Lâm Thanh Dung ra nước ngoài lâu như vậy vẫn còn chưa quay về nữa, con có muốn bay sang đó thăm nó không? Con bé mang thai rất cực khổ, con cũng không thể để mặc nó ở nước ngoài làm việc được, lỡ như mệt mỏi thì phải làm sao?"

Nhất thời trong lòng Lục Văn Thù lại giận dữ, không nhịn được nói: "Chính cô ấy tự đi, con có cách nào chứ? Mẹ đừng quan tâm cô ấy, không có việc gì làm thì đến spa làm đẹp đi!"

"Giọng điệu này của con là sao?" Mẹ Lục dừng một chút, hỏi anh ta: "Cãi nhau với Thanh Dung à?"

"Không có!"

Mẹ Lục tức giận: "Nhìn dáng vẻ này của con chắc chắn là đã cãi nhau với Thanh Dung, Văn Thù con có thể trưởng thành chút không, con bé là phụ nữ có thai, con nóng giận với con bé để làm gì..."

"Mẹ, con còn có việc, cúp máy trước!" Anh ta không kiên nhẫn, nói xong bèn cúp máy.

Nhà anh ta cũng không muốn về.

Đúng lúc có một người bạn hỏi anh ta có muốn đến câu lạc bộ DM uống chút rượu không, Lục Văn Thù trả lời, lập tức lái xe đến câu lạc bộ DM.

Sau khi vào câu lạc bộ, đẩy cửa phòng ra, thấy bên trong có rất nhiều người, đông vui ồn ào.

"Văn Thù, đến đây!" Mấy người bạn thấy anh ta đến lập tức đứng dậy chào đón, ôm bả vai anh ta cười nói: "Nghe nói cậu tiếp nhận Lục Thị rồi còn sợ cậu không có thời gian chơi bời với chúng tôi chứ!"

Lục Văn Thù tiện đà ngồi xuống ghế sofa, đá nhẹ anh ta một đạp: "Cậu cũng gửi tin nhắn rồi, tôi dù không có thời gian cũng phải bớt chút thời gian đó, nếu không... không biết bị các cậu cười nhạo thế nào đâu."

Một đám người trong phòng Vip cười haha.

Có thể làm bạn với Lục Văn Thù, ai ai cũng đều là phú nhị đại thứ thiệt, mọi người tụ năm tụ ba uống rượu nói chuyện phiếm, nói về chuyện lợi ích nên đi theo ai.

Bây giờ Lục Văn Thù tiếp nhận Lục thị, lại có quan hệ tốt với tổng giám đốc Phương tập đoàn Phương thị, những người khác thua kém anh ta nhiều nên tất nhiên là vây quanh Lục Văn Thù, chỉ cần là lợi ích thì không ai nói không, chỉ trông cậy vào mối quan hệ tốt với Lục Văn Thù, sau này có được một hạng mục hợp tác béo bở.

Lục Văn Thù uống rượu nói chuyện phiếm với bạn bè lại nhẹ nhàng kiếm được vài mối làm ăn, trong lòng anh ta cũng không còn khó chịu nữa, uống một lát thì cảm thấy mệt, bèn chuyển đến một chỗ ít người hơn nghỉ ngơi.

Hai chân anh lười biếng đặt trên ghế dựa mềm, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại đã vỡ nát, trượt cái đã mở ra.

Điện thoại này là của Lâm Thanh dung.

Theo lời Gia Na nói làm anh ta nửa tin nửa ngờ, sau khi nhốt Lâm Thanh Dung lại tại biệt thự Bích Tỳ anh ta bèn thu điện thoại di động của cô ấy, bỗng nhiên hiểu ra.

Tất cả kế hoạch trong phần ghi chú điện thoại của Lâm Thanh Dung, nhất là cô ấy muốn bắt tay với Gia Na lừa anh ta, giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh ta.

Những vết thương nhỏ này mà nói thì anh ta đều có thể chịu được.

Nhưng mà vệt thương chí mạng chính là ngày đó anh đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy Lâm Thanh Dung bỏ đi đứa nhỏ, gương mặt của cô ấy bình tĩnh thờ ơ và giọng nói không thèm quan tâm làm cho anh ta hận không thể bóp chết cô ấy.

Lục Văn Thù càng nhìn những điều này, càng không muốn người phụ nữ kia sống tốt, muốn dày vò cô ấy.

Lúc này, phú nhị đại Tông Sinh ra ngoài rất lâu vừa mới vào, nhổ nước bọt nói: "Con bà nó, ba tôi cũng ở đây. Sau khi ông ấy biết chỗ tôi thì gọi điện bảo tôi sang đó. Tôi còn tưởng gì, hóa ra là con gái của tổng giám đốc Thịnh về nước, ông ấy muốn hợp tác với Thịnh thị nên kéo tôi đến tác hợp với cô con gái kia!"

"Chà, ba cậu tìm vợ cho cậu?" Có người chế giễu: "Vậy thì không cần tự đi tìm rồi."

"Tốt cái đầu cậu!" Anh ta trợn trắng mắt tức giận nói: "Yêu đương với con gái của tổng giám đốc Thịnh, ở đây ai mà không biết chứ? Càng sửa càng xấu, nhìn chẳng khác gì mẹ cô ta!"

Mấy người bạn không khách sáo ha ha cười nhạo anh ta.

Sau khi ồn ào, có người lên tiếng hỏi: "Vậy tổng giám đốc Thịnh có phải cũng tham gia vào... sự kiện đó?"

"Sự kiện đó?"

Cả đám người tò mò hỏi người kia.

"Sự kiện DM mấy năm trước, các cậu không biết à?" Người nọ nhỏ giọng nói: "Nghe nói lúc tổng giám đốc Thịnh và mấy giám đốc khác đang bàn công việc đã để mắt đến trợ lý mà tổng giám đốc Dương Tinh dẫn theo, ông ta muốn vui đùa một chút, tổng giám đốc Dương Tinh không nói hai lời cho luôn, bản thân ông ta cũng tham gia vào."

"Việc này cũng khiến bọn họ gặp không ít rắc rối, nhưng mà cũng không trách được, thật ra dùng tiền là có thể giấu nhẹm, nhưng không ngờ là trợ lý của Dương Tinh lại là một cô gái mạnh mẽ, cũng vì một đêm đó hư thai mà không chịu nổi tự sát."

"Trời, kích thích vậy sao?"

Trong lòng mọi người đều không ngừng tò mò.

"Có thể không kích thích sao?" Người đó nhún nhún vai, không để ý Lục Văn Thù nhìn sang đây: "Mấy người đó dùng tiền để bịt miệng người phục vụ, bôi đen cha mẹ của người trợ lý kia, hai ông bà lão tự sát. Chuyện dài lắm, bọn họ giấu rất kỹ, là chú tôi nói chuyện với người khác, đúng lúc tôi nghe lén được."

Lục Văn Thù vuốt vuốt điện thoại di động cười nói: "Không thể nào? Nghe nói tổng giám đốc Thịnh là hình mẫu lý tưởng ở Nam Thành, tất cả mọi người đều hâm mộ ông ấy và vợ ông ấy đó!"

Có phú nhị đại hưng phấn nói: "Có người nhìn vẻ ngoài thành thật, nhưng mà làm không ít việc ác đó! Chỉ là trong tay tổng giám đốc Thịnh có quá nhiều lợi ích béo bở, hợp tác với ông ta có thể kiếm được không ít tiền, chuyện này là thật."

"Thật sự sao? Tôi sẽ đi gặp." Lục Văn Thù đứng dậy, cất điện thoại vào trong túi: "Tôi mới tiếp nhận Lục thị còn đang lo không có việc làm, có cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm chặt."

Có người chọc ghẹo: "Văn Thù, nghe nói cậu có vợ rồi? Vậy thì cũng nên cẩn thận, bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Thịnh bị ông ta kéo vào thì không tốt đâu."

Ánh mắt Lục Văn Thù tối sầm lại, lắc lắc đầu nói: "Vợ với không vợ cái gì, đùa thôi mà mấy cậu cũng tin? Nếu thật sự có tôi còn không bắt các cậu xếp hàng phát lì xì cho tôi?"

"Nhìn đi, tôi đã nói là cậu ta lừa chúng ta, sao có thể có vợ được? Đưa tiền đưa tiền!"

"Cậu hỏi Văn Thù như vậy là cố ý à?"

"Cố ý gì chứ, con bà nó, còn mẹ nó các cậu đừng có mà không muốn xì tiền các độ thua!"

"..."

Không ngờ là vì chuyện Lục Văn Thù có vợ là thật hay giả mà mọi người cá cược, lại còn tụ tập đòi tiền.

Tất cả mọi người ồn ào, chỉ có Lục Văn Thù là trong lòng đang ngàn vết dao đâm, vẻ mặt thờ ơ.