Nam Thần Nhà Tôi

Chương 420: Cô mang thai, tức giận với anh ấy làm gì

“Có thể anh ấy không biết cô đang làm việc ở Hòa Tụng.” Tống Tịnh Hòa nói, đột nhiên xuyên qua Dương Yến nhìn phía sau cô: “Vừa nói hỏi Tinh Nghị, không ngờ, anh ấy cũng ăn cơm ở đây, thật trùng hợp!”

Cái gì?

Dương Yến sững sờ, Tô Tinh Nghị giơ tay lên vẫy vẫy, hướng về phía sau cô hét lên một tiếng: “Tinh Nghị.”

Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần.

Sau khi người đàn ông đi vào, còn ngửi được hơi thở lạnh lẽo trên người anh, khiến Dương Yến ngồi ở đó không dám quay đầu lại.

“Ngồi đi.” Tống Tịnh Hòa chỉ sang bên cạnh, kêu người đàn ông ngồi xuống: “Anh cũng đến đây ăn cơm à?”

Phương Tinh Nghị ngồi bên phải của Dương Yến, “ừ” một tiếng: “Đưa khách hàng đến ăn cơm, vừa bàn chuyện làm ăn xong. Đợi lúc nữa tôi kêu trợ lý Tư thanh toán luôn hóa đơn của hai người.”

“Vậy thì cảm ơn nhé.” Tống Tịnh Hòa khẽ cười: “Đúng lúc, tôi và tiểu Yến cũng đang nói chuyện làm ăn.”

Phương Tinh Nghị nhìn người phụ nữ đang ngồi bên trong: “Nói chuyện làm ăn?”

“Anh không biết sao? Cô ấy mới nhận chức ở Hòa Tụng.” Tống Tịnh Hòa trả lời: “Lúc trước tiểu Yến có gọi điện thoại cho Phương thị, nhưng bên anh lại không đồng ý, hợp đồng này liền rơi xuống đầu Tô thị.”

“Em vào Hòa Tụng?” Phương Tinh Nghị nghiêng đầu hỏi Dương Yến, nhướng mày: “Nếu em muốn rèn luyện, em có thể chọn bất cứ công ty nào trong TOP, Hòa Tụng quá nhỏ rồi, không thể rèn luyện được.”

Anh không quan tâm đến những chuyện trong vòng, không biết Dương Yến đã vào Hòa Tụng.

Dương Yến lạnh lùng trả lời: “Tôi là tự do, thích đi đâu thì đi, lẽ nào không được còn phải báo cáo với tổng giám đốc Phương anh! Tổng giám đốc Phương không hợp tác với công ty chúng tôi, cũng đừng xem thường chúng tôi, công ty nhỏ không phải cũng từ từ lớn lên sao?”

“Anh không xem thường, anh chỉ nói sự thật, Hòa Tụng quy mô nhỏ, không thể rèn luyện được.” Phương Tinh Nghị bất lực nói: “Nếu như anh biết lần trước là em gọi điện thoại đến, chắc chắn sẽ cho em mượn người.”

Ngọn lửa không tên trong lòng Dương Yến bị lời nói của anh châm lửa.

Cô lập tức đứng dậy: “Không cần, công ty nhỏ của chúng tôi không được Phương thị anh để vào mắt, hơn nữa tôi đã tìm được Tô thị hợp tác rồi, phiền tổng giám đốc Phương tránh đường, tôi muốn đi ra.”

Phương Tinh Nghị không di chuyển.

Tống Tịnh Hòa thấy bọn họ cứ giằng co như vậy cũng không phải là chuyện tốt, vội vàng nói: “Tinh Nghị, tôi và tiểu Yến còn có việc, anh tránh đường một chút đi, ngày khác có thời gian sẽ nói chuyện tiếp.”

Sau khi Tống Tịnh Hòa hét lên ba lần, Phương Tinh Nghị mới đứng dậy, vừa nhường đường, Dương Yến liền quẹt qua vai anh rời đi, vô cùng tức giận, giống như không muốn thấy anh.

Hai người phụ nữ rời đi, trong lòng Phương Tinh Nghị cảm thấy ngột ngạt, vô cùng bực bội.

- -----

Sau khi ngồi vào trong xe, Tống Tịnh Hòa nói: “Tinh Nghị có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không chú ý đến chuyện trong vòng, thật sự không biết cô đã vào Hòa Tụng. Kế hoạch của Phương thị lợi hại hơn rất nhiều so với Tô thị, hay là co tìm anh ấy mượn người đi.”

“Không, chúng ta đã ký hợp đồng rồi!”

Tống Tịnh Hòa nói: “Cô hủy bỏ cũng không sao, lại nói cô đang mang thai, tức giận với anh ấy làm gì….”

Dương Yến trừng mắt với cô ấy: “Cô còn muốn con dâu không?”

“Xem như tôi chưa nói gì.” Tống Tịnh Hòa giơ cờ trắng đầu hàng: “Bây giờ chúng ta đi đến nhà họ Lục?”

“Đi mua hai cái hamburger, tôi lại đói rồi.”

“…..”

Dương Yến gọi điện thoại cho trợ lý Ella, nói buổi chiều không quay về công ty, có chuyện gì sáng mai xử lý.

Sau khi ăn no, cô mới lái xe cùng với Tống Tịnh Hòa đi đến nhà họ Lục.

Đúng lúc mẹ Lục vừa đi làm đẹp về, gặp xe Dương Yến.

“Tiểu Yến, sao hai người lại đến đây?”

Lúc trước trong đám tang của ba Lục, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa đều đi, Lục Văn Thù dẫn hai người đến chào hỏi với mẹ Lục, sau khi mẹ Lục thấy bọn họ, lập tức nhận ra.

“Chào dì.” Dương Yến lịch sự chào hỏi: “Gần đây không bận, nên qua thăm dì.”

Mẹ Lục cười nói: “Hai người còn nhớ đến ta, thật có lòng.”

Mẹ Lục dẫn hai người vào nhà.

Lúc thay giày, Dương Yến đã quan sát, ngoài giày của mẹ Lục, hình như không có giày của người phụ nữ khác.

Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Dương Yến vừa uống trà vừa trò chuyện với mẹ Lục.

“Dì ơi, tiểu tiên nữ đâu?”

“Hình như công ty phái con bé đi nước ngoài làm việc rồi.” Mẹ Lục nhắc đến chuyện này, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng, thở dài nói: “Ta rất đau lòng, con bé đang mang thai, kêu Văn Thù đi đón về, Văn Thù còn kêu ta không cần quan tâm, nói con bé sẽ tự về. Haiz, đứa con trai này của ta thật sự không có chút yêu thương người khác, ai đi theo nó thật sự làm không may mà.”

Dương Yến và Tống Tịnh Hòa nhìn nhau.

Sau đó, Dương Yến ung dung, thản nhiên hỏi: “Tiểu tiên nữ ra nước ngoài? Chuyện này xảy ra từ khi nào?”

“Hơn ba tháng rồi.” Mẹ Lục nói: “Ta rất sợ con bé đang mang thai, ở nước ngoài không có người chăm sóc, đúng rồi, tiểu Yến không phải cháu sống cùng với Thanh Dung sao, con bé đi không có liên lạc với cháu sao?”

“Mấy tháng nay cháu rất bận, không có liên lạc với cậu ấy.” Dương Yến siết chặt cốc trà: “Cháu cứ nghĩ cậu ấy ở nhà dì để dưỡng thai.”

“Không biết có phải Thanh Dung rất bận không, điện thoại vẫn không gọi được.” Mẹ Lục nói với Dương Yến: “Nếu như cháu liên lạc được với Thanh Dung, thì kêu nó về đi, ở nước ngoài rất vất vả, Lục thị lớn như vậy, cũng không hi vọng con bé kiếm tiền, công việc làm việc vất vả mệt mỏi sẽ không tốt cho con bé và bảo bảo.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Dương Yến vẫn không để lộ điều gì, mỉm cười gật đầu: “Cháu biết rồi.”

Sau khi nói chuyện với mẹ Lục một lúc, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa liền xin phép rời đi.

Hai người đi từ nhà họ Lục ra, vẻ mặt đều không tốt.

Vẫn là Tống Tịnh Hòa lên tiếng trước: “Chuyện tiểu tiên nữ tiếp cận Văn Thù, tôi nghe Văn Đình nói, anh ấy đã nói chuyện này với Văn Thù, có phải là Văn Thù đang trả thù tiểu tiên nữ?”

“Văn Thù biết rồi?” Dương Yến ngạc nhiên: “Khi nào?”

“Không lâu sau khi cô ra nước ngoài.” Tống Tịnh Hòa nói, biểu cảm lại rất nghi hoặc: “Nhưng khoảng thời gian đó anh ta không có điểm gì là kỳ lạ, còn rất tốt, nghe nói ngày thứ ba sau sinh nhật anh ta, tính cách đều thay đổi.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Dương Yến mới nghĩ ra một số chuyện: “Ngày sinh nhật Văn Thù, tiểu tiên nữ gọi điện thoại cho tôi, nói muốn nói chuyện mình mang thai cho Văn Thù, có phải là ngày hôm đó bọn họ….”

“Cô muốn nói bọn họ cãi nhau?” Tống Tịnh Hòa hỏi: “Vậy thì tại sao lại cãi nhau? Văn Thù không muốn có con sao? Hay là bị tiểu tiên nữ phát hiện anh ta dây dưa không rõ ràng với những người phụ nữ khác?”

Dương Yến cau mày: “Con của mình, anh ta sẽ không muốn sao?”

“Khó nói.” Tống Tịnh Hòa thở dài: “Lãng tử quay đầu dễ như vậy sao? Có thể Văn Thù cảm thấy hôn nhân phiền toái, có thể cung không thích có con, hơn nữa Lâm Thanh Dung còn gián tiếp giết chết ba của anh ta.”

Nghe vậy, Dương Yến vô tình đặt tay lên bụng mình, cô nhớ đến lời nói của Hứa Cung Diễn lúc trước, và những lời Tống Tịnh Hòa vừa mới nói, không nén nổi nghĩ nếu như Phương Tinh Nghị biết cô mang thai, có lẽ cũng không muốn đứa bé này.

Tống Tịnh Hòa nhìn ra động tác nhỏ của cô, vội vàng nói: “Cô đừng suy nghĩ linh tinh, Tinh Nghị không giống với Văn Thù, Tinh Nghị là người như thế nào cô cũng biết, nếu như anh ấy biết cô mang thai, đoán chừng có thể vui mừng đến mấy ngày cũng không ngủ được.”

Dương Yến tránh né chủ đề này: “Bây giờ tôi rất lo lắng cho tiểu tiên nữ, sợ cậu ấy cãi nhau với Văn Thù, bị Văn Thù làm gì đó, tôi phải đi đến Lục thị tìm Văn Thù nói chuyện.”

Tống Tịnh Hòa muốn đi cùng với Dương Yến, nhưng không may công ty gọi điện đến, có chuyện gấp.

Dương Yến đưa cô ấy về Tô thị.

Lúc xuống xe, Tống Tịnh Hòa nói với cô: “Văn Đình đi XL mấy ngày rồi, tôi rất lo lắng cho anh ấy, đợi xử lý chuyện của công ty xong tôi qua bên đó tìm anh ấy, Trường Bình làm phiền cô chăm sóc nó.”