Nam Thần Nhà Tôi

Chương 425: Xin em đừng khóc

Thiệu Tu Dung lầm bầm: “Phương tổng, anh đừng nói tôi là gian thương nha, tôi rất lương thiện.”

Phương Tinh Nghị chẳng thèm để ý đến anh.

Sau khi Phương Tinh Nghị đưa người phụ nữ rời đi, trong phòng yên tĩnh như gà, giống như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.

Thiệu Tu Dung nhìn về bốn phía một chút, nhíu mày nói: “Sao không ai nói gì?”

"Cái này, cô Dương và Phương tổng…” Ông Cố lắp ba lắp bắp mở miệng, trong mắt mang theo một tai sợ hãi: “Bọn họ không phải chia tay rồi sao?”

Nhưng Phương Tinh Nghị vừa rồi mới thì thầm dỗ dành người phụ nữ kia, còn ôm cô rời đi, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.

Cái này con mẹ nó chỗ nào giống dáng vẻ đã chia tay?

Thiệu Tu Dung nhún vai: “Trên mặt nói chia tay, sau lưng ai biết được? Nhưng nhìn bộ dạng Phương tổng như vậy, trong lòng cũng không thể buông cô Dương xuống, cũng không cho cô Dương tới tìm tôi hợp tác, haizzz!”

Nghe thấy vậy những ngời đàn ông khác trong phòng âm thầm cảm thấy may mắn vì trước đó không xung đột với Dương Yến.

Phương Tinh Nghị không chỉ nổi bật nhất trong thế hệ trẻ mà thủ đoạn cũng rất ghê gớm.

Một người con nuôi của nhà họ Phương, ban đầu chỉ có chút cổ phần của Phương thị, lại tới hoàn toàn có được Phương thị, ai có thể làm được, có thể có thành tựu như ngày hôm nay của anh?

Đắc tội với những người khác khả năng còn có con đường sống, nếu là đắc tội Phương Tinh Nghị thì đời này không có cách nào có thể trở mình.

Mọi người đều thở dài một hơi, duy chỉ có ông Cố sắc mặt u ám.

Ông ta cũng chưa quên vừa rồi ép Dương Yến uống rượu thế nào, Dương Yến nâng ly rượu hắt lên người ông ta, ông ta lại muốn nện chai rượu vào cô, thấy sắc mặt Phương Tinh Nghị lạnh nhạt, cứ nghĩ là đã sớm cùng Dương Yến cắt đứt quan hệ, không nghĩ tới…

Lần này xong rồi!

Phương Tinh Nghị ôm Dương Yến rời khỏi hội sở, thấy cô thút tha thút thít nhưng vẫn bóc quýt ăn, bất giác buồn cười: “Chỉ là mấy quả quýt, em có cần phải khóc lợi hại như vậy không?”

Giống như có ai đang bắt nạt cô vậy!

Anh và Dương Yến vừa tới cửa liền thấy bên ngoài đang mưa to.

Người phục vụ Dương Yến trong phòng ăn trước đó đi theo tới, đưa chiếc ô che mưa cho Phương Tinh Nghị, còn cười tủm tỉm nói: “Phương tổng, chúc mừng anh nha!”

Chúc mừng anh cái gì?

Phương Tinh Nghị nhìn người phục vụ kia nhanh như chớp liền rời đi, lại nhìn Dương Yến trong ngực, thầm nghĩ người của Lục Văn Thù ở đây cần phải dạy dỗ cho cẩn thận, thật sự là nói nhiều!

Anh nhìn xe của trợ lý Tư đỗ ở ven đường liền cầm ô đi qua, ôm Dương Yến ra ngoài.

Trợ lý Tư vội vàng xuống xe, thấy Phương Tinh Nghị ôm một người phụ nữ đi tới, còn ngạc nhiên, chẳng nhẽ Phương tổng uống say đi tìm phụ nữ sao?

Nhìn kỹ lại, phát hiện là Dương Yến!

Phương Tinh Nghị thấy khuôn mặt ngốc ngốc sững sờ của trợ lý Tư, lạnh mặt nói: “Mở cửa!”

"A vâng!" Trợ lý Tư vội vàng mở cửa sau xe, nhìn Phương Tinh Nghị đưa Dương Yến cẩn thận vào trong xe, trong lòng nổi lên tò mò: “Phương tổng, cô Dương sao…”

Ánh mắt giết người của người đàn ông nhìn vào anh, dọa cho trợ lý Tư lập tức ngậm miệng lại.

Không hỏi, hỏi sẽ đánh rắm!

Chiếc xe mở thiết bị sưởi ấm, im lặng chạy trên đường, Dường Yến ngồi ghế sau cũng chưa hề nói chuyện, vẫn luôn bóc quýt ăn khiến trong xe rất nhanh tỏa ra mùi hương của quýt.

Phương Tinh Nghị nhìn thấy cô ăn không hề khống chế, sợ cô không chịu được liền lấy mất quả quýt trong tay cô.

"Nghỉ một lát lại ăn."

Dương Yến nhìn anh một chút, ấm ức vừa nhịn xuống lại trào dâng ra ngoài, trong nháy mắt liền khóc: “Tôi muốn ăn sao, còn không phải... Tôi cũng không phải không đưa tiền cho anh.”

Nói xong cô móc trong túi ra mấy tờ tiền đưa cho anh: “Bằng này đã đủ chưa?”

Phương Tinh Nghị thấy cô nói khóc liền khóc cũng không có cách khác, bất đắc dĩ nói: "Tôi không nói muốn tiền của em, tôi cảm thấy em đã ăn rất nhiều, nghỉ ngơi một chút tránh ăn đến mức no chết.”

Dương Yến nước mắt rưng rưng nhìn anh: "Anh là đang nguyền rủa tôi chết sao?”

"..."

Trợ lý tư đang lái xe không nhịn được bật cười, vừa nén cười vừa nói: “Phương tổng, quýt có hàm lượng nước lớn, rất dễ tiêu hóa, cứ để cô Dương ăn đi.”

Phương Tinh Nghị ảm đạm nhìn anh, nói: "Tôi không biết? Ăn quýt dễ dàng nổi giận.”

Trợ lý Tư nghẹn giọng: “Vậy tiếp tục xem cô Dương khóc?”

"Anh thật không biết xấu hổ, chia tay còn bắt nạt tôi.” Dương Yến đang mắng Phương Tinh Nghị.

Hôm nay cô cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy rất yếu đuối, nhạy cảm, hơi chút không kiềm chế được liền muốn khóc, nhất là lúc đối mặt với anh, luôn cảm thấy mình đã chịu đựng quá nhiều, còn anh lại đắc ý trái ôm phải ấp!

Phương Tinh Nghị thấy đau đầu, đành phải trả lại quả quýt cho cô.

Dương Yến dịch sang bên cạnh, tự mình bóc quýt ăn, căn bản không thèm để ý đến anh.

Trợ lý Tư nhìn thấy cảnh này từ gương chiếu hậu vừa muốn cười, lại sợ bị Phương Tinh Nghị âm thầm nhắm vào, anh kiềm chế: “Phương tổng, lúc chiều tôi đến chỗ ở của anh giao đồ, thấy Lucky nôn ra lông, tôi đã mua Hóa lông cao qua đó. Anh nhớ một tuần cho nó ăn hai lần, tránh để nó liếm lông quá nhiều tự làm hỏng chính mình.”

Sau khi Dương Yến nghe thấy, ngẩng đầu hỏi anh: "Nó rụng lông rất nhiều sao?"

"Thay đổi mùa, Lucky rất dễ bị rụng lông.” Trợ lý Tư trả lời: “Ăn chút Hóa lông cao là không sao. Đúng rồi, cô Dương, đợi lát nữa tôi đưa cô về, trời mưa buổi tối cũng không dễ đi.”

Dương Yến không trả lời ngay, trái lại liếc mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Vừa khéo hôm nay tôi rảnh, tôi muốn mang con mèo về.”

Trợ lý Tư phản ứng nhanh như kẻ trộm, cười tủm tỉm nói: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ tự mình đưa cô Dương trở về.”

Đôi mắt Phương Tinh Nghị chìm xuống.

Anh chưa bao giờ cảm thấy trợ lý Tư có lúc lắm mồm lại chán ghét như vậy.

Mấy quả quýt rất nhanh đã được ăn xong, Dương Yến vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, thậm chí bụng lại còn hơi đói.

Mang thai ba cục cưng, ăn nhanh mà tiêu hóa cũng nhanh, đói cũng nhanh.

Dương Yến sờ lên bụng, ấm ức nghĩ người đàn ông xấu xa này vì sao lại may mắn như vậy, để cô mang thai ba, kết quả người vất vả chính là cô!

Ánh mắt Phương Tinh Nghị vẫn luôn nhìn cô, cũng thấy cử động nhỏ này của cô trong mắt, nhíu mày hỏi: "Thật no căng rồi sao?”

"Anh mới no căng!" Dương Yến tức giận run rẩy, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý tới anh.

Phương Tinh Nghị: "..."

Xe rất nhanh tới biệt thự của Phương Tinh Nghị.

Bởi vì buổi tối trời mưa rất to, nên đường còn có một chút nước mưa đọng lại, bước chân hơi nặng một chút sẽ văng tung tóe lên quần.

Dương Yến chờ Phương Tinh Nghị xuống xe thì di chuyển về phía bên phải, muốn xuống xe để tránh chiếc ô trong tay anh.

Bỗng nhiên, Phương Tinh Nghị đem chiếc ô cho cô, xoay người một cái ôm cô vào trong ngực, dọa Dương Yến vội vàng ôm lấy cổ anh.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cắn môi nói: “Tôi có thể đi, cũng không phải tàn phế.”

"Con mèo của em hai ngày trước mới tắm rửa, tôi sợ nó nhìn thấy em sẽ đến cọ xát.” Phương Tinh Nghị trầm ổn trả lời: "Cọ đến ống quần bẩn thỉu của em, ngày mai lại phải đưa nó đi tắm rửa.”

Dương Yến thấy trên mặt đất đọng lại không ít nước, lúc người đàn ông đi lại, nước tung tóe bắn lên ống quần liền không nói lại.

Cô thân mật dán vào lồng ngực người đàn ông, cách lớp quần áo có thể cảm thận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, trái tim không nhịn được đập nhanh hơn, lại mẫn cảm nghĩ có phải anh cũng ôm Triệu Dịch Hân như vậy hay không.

Nghĩ tới trong lòng lại cảm thấy chua xót, lại ấm ức.

Dương Yến hít mũi một cái, ngửi thấy mùi thơm thơm, cay cay từ đâu đó truyền đến, khiến cô lại lên cơn đói, chờ sau khi đứng vững trước cửa, lại không nhịn được khóc lên.

"Lại khóc rồi?" Phương Tinh Nghị nhíu mày: "Xin em đừng khóc, lát nữa tôi cho người đưa quýt đến căn hộ của em.”

Dương Yến vừa khóc vừa ấm ức nói: “Tôi, tôi muốn ăn tào phớ bánh bao.”

"..."