Nam Thần Nhà Tôi

Chương 431: Giả vờ đáng thương với tôi thật nhàm chán

Dương Yến cũng không có tâm trạng để suy nghĩ tại sao tính cách của anh lại thay đổi nhiều như vậy, bây giờ điều cô quan tâm hơn đó là chuyện Lâm Thanh Dung đang ở đâu: "Tôi đã đi qua nhà anh, dì Lục nói Lâm Thanh Dung đã đi công tác nước ngoài, thật sao?”

Lục Văn Thù ừ một tiếng.

Dương Yến tối sầm mặt lại, tức giận nói: "Anh nói láo! Tôi đã điều tra, cô ấy đã sớm từ chức ở Phương thị.”

"Cô quan tâm chuyện của tôi làm gì?” Lục Văn Thù lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã sớm chia tay, cô ta đi đâu tôi cũng không xen vào thì nói thế nào với mẹ tôi, đó cũng là việc riêng của tôi.”

"Anh đã chia tay với cô ấy?” Dương Yến nổi giận đùng đùng đi qua, bỗng nhiên kéo cà vạt của anh, nghiến răng nghiến lợi: "Anh biết cô ấy đang có thai, nhưng vẫn chia tay với cô ấy?”

"Tôi biết." Lục Văn Thù nhún nhún vai, không thèm để ý, nói: "Như vậy thì đã sao? Cuộc sống của tôi cũng không chỉ có một mình cô ta là phụ nữ, cô ta mang thai rất ghê gớm sao?”

Dương Yến tức giận đến mức cánh tay run rẩy: "Lục Văn Thù, cô ấy mang thai là con đẻ của anh.”

"Nha." Lục Văn Thù giật giật khóe một, dùng giọng nói như bố thí: “Cô ta bằng lòng sinh thì tôi nuôi, nếu không thì phá đi thôi. Chuyện giữ lại đứa bé vài phút…”

"Ba!" Dương Yến tức giận hung hăng tát một cái vào mặt Lục Văn Thù, khiến lòng bàn tay của cô run lên.

Trợ lý Tư thấy cảnh này, khẽ hít sâu một hơi.

Mà Lục Văn Thù bị cô đánh đến đầu quay sang một bên, gương mặt mơ hồ run lên, khiến anh sửng sốt trong mấy giây.

Sau khi kịp phản ứng, ánh mắt Lục Văn Thù Kịp hung ác nhìn chằm chằm vào người Dương Yến: "Con mẹ nó cô dám đánh tôi?!"

"Cậu Lục, hiểu lầm! Là hiểu lầm!" Thấy Lục Văn Thù muốn ra tay với Dương Yến, trợ lý Tư nhào tới, kéo Dương Yến về phía sau, vừa cười làm lành với Lục Văn Thù: "Cô Dương là trượt tay, không cẩn thận mà thôi. Lục tổng anh còn bận rộn nhiều việc, chúng tôi không quấy rầy, xin phép đi trước."

Trợ lý Tư kéo Dương Yến, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Sau khi rời văn phòng Tổng giám đốc, trợ lý Tư mới thở dài một hơi, trong lòng run sợ nói: " Cô Dương, cô cũng quá…Cho dù Lục tổng và cô Lâm đã chia tay, cô cũng không thể tát anh ta như vậy.”

Dương Yến trầm mặt nói: "Anh có nghe thấy anh ta vừa nói gì không? Nói trong lòng anh ta không chỉ có một mình Lâm Thanh Dung, nếu cô ấy không muốn giữ lại đứa trẻ thì bỏ đi, chết tiệt!”

Nếu không phải bị trợ lý Tư liều chết ngăn cản, cô còn muốn quay lại cho Lục Văn Thù thêm hai cái tát.

Trợ lý Tư thở dài nói: "Con người Lục tổng quả thật như vậy, cô đừng so đo với anh ấy. Tính cách của anh ấy đã thay đổi rất nhiều, hơi có một chút chuyện liền mất bình tĩnh, bây giờ toàn bộ nhân viên Lục thị đều rất sợ anh ấy.”

Dương Yến oán hận nói: "Mong đến một ngày nào đó anh ta bị nhân viên của mình làm cho tức chết mới tốt.”

"..."

"Trước kia tôi còn nói với Lâm Thanh Dung, Lục Văn Thù đã cải tà quy chính, nói cô ấy hãy cố gắng trân trọng, chết tiệt, hóa ra là mắt tôi bị mù! Có con chó nào không ăn cứt!”

Trợ lý Tư nghe vậy nhịn không được, nói: "Cô Dương, cô cũng đừng dùng từ ngữ thô bỉ như thế để miêu tả Lục tổng.”

"Anh ta không phải là chó sao?” Dương Yến cao giọng: "Lúc theo đuổi Lâm Thanh Dung thì mặt dày mày dạn, chiêu trò gì cũng có thể sử dụng, chơi chán thì mặc kệ người ta, bỏ cả đứa trẻ, con mẹ nó không bằng một con chó! Anh ta thích chơi đùa như vậy không xứng đáng có được đứa trẻ, vô sinh là tốt nhất!”

"Cô Dương, cô nhỏ giọng một chút!" Trợ lý Tư thật sự muốn che miệng của cô lại, khuyên nhủ: "Bây giờ tâm trạng của Lục tổng không ổn định, để anh ấy nghe được thì thật khó lường, cô đừng nói chuyện với anh ấy.”

"Tôi không nhỏ giọng thì thế nào, tôi còn muốn bỏ tiền tống anh ta lên báo để cho anh ta nổi tiếng!”

"Báo chí ra nhanh, hủy đi cũng nhanh." Trợ lý Tư ăn ngay nói thật: "Cô Dương, cô bây giờ ở Hòa Tụng, Lục tổng muốn trị công ty của cô cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.”

"Hơn nữa, nếu cô tùy tiện đối nghịch với Lục tổng, Phương tổng bị kẹt ở giữa chính là người khó xử nhất. Phương tổng luôn luôn có quan hệ tốt với cô, nhưng cô cũng không nên để Phương tổng mất đi người anh em này, có đúng không?”

Dương Yến dần bình tĩnh lại sau khi nghe những lời này của trợ lý Tư.

Đúng vậy, cô không cần thiết phải đối nghịch với Lục Văn Thù, sẽ chỉ khiến cho Phương Tinh Nghị khó xử mà thôi.

Dương Yến không còn tranh cãi nữa, bình tĩnh nói với trợ lý Tư: "Trợ lý Tư, tôi biết anh rất lợi hại, làm phiền anh giúp tôi điều tra xem mấy tháng nay Lâm Thanh Dung đi đâu được không?”

Cô thật sự rất lo lắng cho Lâm Thanh Dung, cũng không biết vì sao cô ấy chia tay với Lục Văn Thù, lại còn biến mất không tìm thấy.

Trợ lý Tư gật đầu: "Yên tâm đi, tra được tin tức tôi sẽ nói cho cô biết."

"Cám ơn." Dương Yến nói, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đi ngang qua phía cô.

Đối phương đang vội vàng nên không kịp nhìn đường, dụng phải Dương Yến suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Trợ lý Tư vội vàng đỡ Dương Yến: "Cô Dương, cô không sao chứ?”

"Không sao." Dương Yến đứng lên, nhíu mày nhìn về phía người phụ nữ chạy qua.

Cô ta ăn mặc sang trọng, xem ra là tiểu thư con nhà giàu, có mái tóc dài màu xanh rất sáng.

Dương Yến nhớ tới người phụ nữ trước đó ngồi trên xe thể thao của Lục Văn Thù, hình như cũng có mái tóc dài màu xanh.

Ánh mắt cô trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên đàn ông cặn bã này, chia tay liền vội vàng để bạn gái mới đến công ty ân ân ái ái! Nếu Lâm Thanh Dung có chuyện gì tôi nhất định không tha cho anh ta.”

Trợ lý Tư thở dài trong lòng.

Anh cũng cảm thấy Lục Văn Thù có chút... Cặn bã!

Dương Tinh Nguyệt không thèm gõ cửa phòng, lảo đảo đi vào văn phòng Tổng giám đốc.

Lục Văn Thù bị tiếng động này làm cho phát bực, mắng: “Mẹ nhà nó không biết gõ cửa trước khi vào sao?”

Lúc anh thấy người đến là Dương Tinh Nguyệt, biểu cảm đột nhiên thay đổi, đặt bút máy trong tay xuống.

"Sao cô lại tới đây?"

Dương Tinh Nguyệt nhào tới trước mặt Lục Văn Thù, bộ dạng nhẫn nhịn đáng thương: “Cậu Lục, anh thả tôi ra đi, tôi cũng không đắc tội với anh, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Bàn tay to lớn của Lục Văn Thù sờ lên gương mặt của cô, dịu dàng nói: "Tôi yêu cô, thương cô, tôi đối với cô không tốt sao?”

"Vậy tại sao anh lại cho tôi uống thuốc, tìm người đối xử với tôi như vậy, còn quay video?” Dương Tinh Nguyệt suy sụp nói: “Mẹ tôi thấy những bức hình kia thì tức giận đến mức phải nhập viện.”

Lục Văn Thù hơi nhíu mày: "Hóa ra là mẹ cô chỉ mới nắm viện, còn chưa chết sao?”

Dương Tinh Nguyệt vừa nghe thấy như vậy lập tức khóc lên.

"Đừng khóc, đừng khóc, cô khóc tôi sẽ rất đau lòng!” Lục Văn Thù bóp cái cằm của cô, đem cô kéo đến tới trước mặt: "Ai biết cô Dương bên ngoài yếu đuối đáng thương nhưng sau lưng lại rất anh hùng!”

"Mẹ của cô thật tốt, chồng đi quá giới hạn có cô con gái như cô giấu diếm bà ấy, thay chồng bà ấy xử lý những chuyện thối nát kia, bà ta nên tặng cho cô giải thưởng “cô con gái tốt nhất”.”

"Lục, cậu Lục, anh nói cái gì…” Dương Tinh Nguyệt cố giả vờ bình tĩnh, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Tôi nghe không hiểu.”

Lục Văn Thù cúi đầu cười một tiếng, càng dùng sức bóp cằm của cô: "Cô ép chết Lâm Vân Duệ, đút lót người bêu xấu cô ấy, lúc ép chết cha mẹ cô ấy, cô không nghĩ tới mình sẽ có ngày này sao?”

Dương Tinh Nguyệt mở to hai mắt nhìn anh, run lẩy bẩy: "Anh, anh..."

“Thời đại này, có giao thiệp, có tiền, muốn điều tra cái gì mà không được?” Lục Văn Thù cười hỏi: "Cô không phải là vì có tiền, giao thiệp rộng, thay cha cô giải quyết hết những chuyện thối nát bên ngoài kia hay sao?”

"Lâm Vân Duệ và cha mẹ của cô ấy chết không có liên quan gì đến tôi.” Dương Tinh Nguyệt hoảng hốt vội nói: "Là có người sợ cô ta ra ngoài nói lung tung nên mới ra tay, không phải tôi.”

Lục Văn Thù cười lạnh: "Không phải cô sợ Lâm Vân Duệ sẽ vạch trần tài liệu đen của công ty cha cô, sợ Lâm Vân Duệ đem mọi chuyện nói cho mẹ cô, sợ công ty nhà cô phá sản nên mới ra tay với cả nhà Lâm Vân Duệ?”

"Tôi không có —— "

Lục Văn Thù hung hăng siết chặt cằm của cô.

Dương Tinh Nguyệt đau đến phát run, không có cách nào nói tiếp.

"Giả vờ đáng thương yếu đuối với tôi, nói dối, thật nhàm chán.” Lục Văn Thù nói: "Thật dễ dàng để làm cho một người chết đi, nhưng tước đi sự giàu có của cô ta, nhìn cô ta bởi vì không có quyền lực mà bị sỉ nhục, càng làm cho cô ta đau đến tuyệt vọng.”

Giọng nói của người đàn ông phát ra rất dịu dàng, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng lạnh lẽo: “Nếu cô đã thích thay cha cô dọn dẹp cục diện hỗn loạn và không coi ai ra gì như vậy, tôi sẽ để cô nếm thử hương vị không có quyền lợi và bị ép chết là thế nào.”