Nam Thần Nhà Tôi

Chương 450: Hôn thê cũ của tôi không khỏe

Ngay khi vừa bước ra, Dương Yến liền thấy Phương Tinh Nghị đang dựa vào tường cabin, đôi chân dài thượt của anh hơi cong lại, mang theo một khí chất vô cùng nổi bật.

Nghe thấy tiếng động, anh liền ngước mắt lên.

Đáy lòng cô chợt hoảng loạn, cô theo bản năng muốn đặt tay lên bụng mình nhưng lại sợ anh phát hiện ra gì đó, thế là cô liền vội vàng đặt tay lên khung cửa toilet rồi từ từ bước ra ngoài.

Phương Tinh Nghị đứng thẳng người dậy rồi chầm chậm đi về phía cô: “Tôi bế cô...”

“Không, không cần đâu.” Dương Yến vội vã nói, cô sợ lúc anh bế mình lên sẽ phát hiện ra gì đó mất.

Cô đưa tay nắm lấy cánh tay anh: “Làm phiền Tổng giám đốc Phương dìu tôi một lát là được rồi.”

Đáy mắt người đàn ông khẽ trầm lại nhưng vẫn không nói gì, anh để mặc cô xem mình như một cây gậy rồi từ từ bước về chỗ cùng nhau.

Lúc này lại đúng lúc là giờ ăn cơm, các nhân viên tiếp tân thì đang bận rộn hỏi xem các hành khách ở khoang thương gia muốn dùng món gì. Có khách thì đã nhận được đồ ăn rồi, trong khoang máy bay kín mít lúc này có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hương của đồ ăn.

Dương Yến và Phương Tinh Nghị đang trên đường đi về chỗ, thì đột nhiên không biết từ đâu đó truyền đến một mùi cá mè.

Lỗ mũi cô vừa ngửi thấy thì dạ dày lập tức cuồn cuộn lên.

Cảm nhận được mình sắp nôn ra, Dương Yến lập tức dùng tay bịt miệng mình lại, rồi đẩy Phương Tinh Nghị ra chạy vào toilet.

Nhưng không ngờ tốc độ chạy của cô cũng không nhanh bằng cái dạ dày đang cuồn cuộn kia.

Cô khom người xuống nôn ra ngoài.

Sau khi đám hành khách ngồi bên cửa sổ nhìn thấy, sắc mặt liền xị xuống, họ cất giọng nói kháy: “Không có chút tố chất nào hết, muốn ói không biết vào toilet ói à? Đúng là kinh tởm!”

Phương Tinh Nghị lập tức lia ánh mắt lạnh lẽo tựa băng sương liếc nhìn người khách đó một cái: “Cô ấy không khỏe nên không nhịn được mà thôi.”

Ánh mắt của anh làm cho người khách đó có chút sợ sệt, nhưng người đó lại ỷ lại việc mọi người cùng ngồi chung khoang thương gia, địa vị chắc cũng không khác là bao nên liền không khách khí nữa: “Không khỏe thì uống hai viên Melatonin ngủ đi chứ!”

“Đúng vậy a.” Vị khách ngồi phía sau cũng ló đầu ra nhìn rồi bất mãn nói: “Máy bay cũng đâu phải của riêng nhà cô ta đâu, cô ta là hành khách thì bọn tôi cũng vậy, cô ta như vậy làm bọn tôi ghê tởm lắm a.”

“Bây giờ loại người nào cũng được ngồi ở hạng thương gia sao? Thật là ghê quá đi!”

“Sao không đi tàu cao tốc đi chứ!”

“...”

Nhìn thấy cánh tay chống trên chiếc tường cabin của người phụ nữ đang run rẩy, lúc này đáy mắt anh chợt bùng lên một ngọn lửa giận, anh đưa đôi mắt sắc lẽm như dao quét qua hai người khách kia.

Cả người hai người đó lập tức run lẩy bẩy, họ co rúc lại và không dám nói gì nữa.

Phương Tinh Nghị vỗ vỗ lưng của cô, hỏi: “Còn khó chịu không?”

Dương Yến lắc đầu: “Tôi...”

Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời được.

Đáy lòng cô đầy khó chịu vì bị người ta mắng, đôi bờ vai bé nhỏ run rẩy, những giọt nước mắt cũng không kiềm lại được mà lã chã rơi xuống.

Phương Tinh Nghị siết chặt vai cô và đưa cô trở về chỗ ngồi của mình, rồi nhân tiện gọi tiếp viên hàng không đến dọn dẹp một lát.

Cô tiếp viên hàng không đáp một tiếng rồi còn ân cần hỏi Dương Yến có cần thuốc gì hay không.

Dương Yến ngồi trên ghế sofa nhận lấy ly nước ấm từ người đàn ông, bàn tay cô lúc này vẫn còn đang run rẩy.

“Tại tôi ăn nhiều quá, lại thêm không khí trong đây quá ngột ngạt.” Dương Yến sụt sịt: “Tôi muốn chạy vào toilet nhưng không nhịn được nữa...”

“Không sao đâu, ai cũng có lúc gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà.” Phương Tinh Nghị đưa tay vuốt ve tóc cô, thanh âm anh trầm thấp chở đầy sự an ủi: “Không phải lỗi của cô đâu, hơn nữa cô cũng cố hết sức rồi mà.”

Thấy anh bảo vệ mình như vậy, đầu mũi Dương Yến lại cảm thấy chua xót.

Lúc nãy cô thật sự thấy đói, nếu không ăn gì thì lại sợ mấy bé yêu của cô bị đói theo cô, không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy.

Sợ Dương Yến khó chịu vì bụng rỗng, Phương Tinh Nghị liền dặn tiếp viên hàng không đem một phần mì đến.

Nhưng Dương Yến không dám ăn nữa, cô chỉ uống nước ấm: “Sắp đến nơi rồi, lát nữa tới nhà hàng ăn là được rồi, khoang thương gia vẫn còn nhiều khách, để bọn họ nói lại không hay.”

Phương Tinh Nghị gật đầu: “Được.”

Sau khi xem tin tức một lát, Dương Yến lại có chút buồn ngủ rồi, cô nằm trên ghế sofa và nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Phương Tinh Nghị lấy tai nghe ra và nhét vào tai Dương Yến, sau đó quay người rời khỏi.

Tiếp viên hàng không trưởng đang thông báo cho hành khách rằng chuyến bay sắp hạ cánh rồi nên dặn mọi người thu dọn bàn ghế và vật phẩm cá nhân. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông khí chất ngời ngời bước ra từ khoang thương gia, tiếp viên trưởng liền đặt ống nghe xuống.

“Xin hỏi ngài đây cần gì sao?” Sau khi đến gần và nhận ra người đàn ông, tiếp viên trưởng liền kinh ngạc: “Tổng, Tổng giám đốc Phương.”

Phương Tinh Nghị nhàn nhạt lên tiếng: “Đi nói với cơ trưởng, quay về sân bay Nam Thành.”

Hả?

Tiếp viên trưởng sững sờ, rồi mở miệng một cách khó hiểu: “Tổng giám đốc Phương, máy bay sắp hạ cánh rồi.”

“Hôn thê cũ của tôi không khỏe.”

“...”

Tiếp viên trưởng vẫn còn đang sững người, đáy lòng cô thầm nghĩ Tổng giám đốc Phương đã từng có hôn thê sao?

Trong khi cô còn đang xuất thần thì Phương Tinh Nghị đã mở điện thoại ra rồi chuyển một bản sao cho cô: “Quay đầu máy bay lại.”

Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng ở đó, trông khí phách vô cùng.

Tiếp viên hàng không trưởng quét mắt đọc phần văn kiện đó xong thì lập tức nói: “Tổng giám đốc Phương, đã gây rắc rối cho ngài rồi, thật xin lỗi.”

Thế là tiếp viên trưởng lập tức đi thông báo cho cơ trưởng.

Vài phút sau, hành khách nhìn thấy máy bay đang dần dần hạ xuống sân bay Li Giang nhưng lại đột nhiên rẽ một vòng lại rồi bay đi. Khi đám đông đang kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì thì liền nghe thấy âm thanh từ đài phát thanh, nói rằng có vấn đề với đường băng, không thể hạ cánh được nên đành quay lại sân bay Nam Thành.

Những vị khách bắt đầu lên tiếng mắng: “Mẹ nó sắp sửa hạ cánh tới nơi rồi, giờ còn nói đường băng có vấn đề?”

“Các người làm ăn kiểu gì vậy!”

Cô tiếp viên trưởng bị mắng cũng đành bất lực, cô khẽ nói trong lòng: Hết cách rồi, ông chủ lớn nhất trong công ty đang ở trên máy bay, hôn thê cũ của ông chủ không khỏe, ngài ấy hạ lệnh quay về thì phải quay về chứ biết sao giờ.

Giàu có như vậy, vì tình yêu mà muốn tung hoành ngang dọc thế nào thì tung, thật là đáng chết mà!

Chẳng mấy chốc, máy bay đang trên con đường cũ bay về sân bay Nam Thành.

Lúc hành khách xuống máy bay thì vẫn đang luôn miệng mắng nhiếc, nói lần sau sẽ không đi máy bay này nữa.

Nhưng sau khi tiếp viên trưởng nói mỗi vị khách sẽ được bồi thường hơn 60 triệu đồng, và khi chuyến bay tiếp theo đến Li Giang, họ sẽ được những chiếc xe đặc biệt hộ tống đến nơi mà họ muốn hoàn toàn miễn phí. Thế là mọi người lập tức im miệng.

Nhưng chỉ có hai vị khách ở khoang thương gia kia là không nhận được bất kì khoản bồi thường nào cả.

Cho nên bọn họ đã tìm đến tiếp viên trưởng để đòi công đạo.

“Thật xin lỗi, hai vị đã bị ông chủ của chúng tôi kéo vào danh sách đen rồi.” Tiếp viên trưởng nở một nụ cười áy náy với họ: “Ông chủ của chúng tôi mong hai vị sẽ chọn hãng bay khác.”

Sắc mặt hai người khách lập tức tái xanh, một người lên tiếng hỏi: “Ông chủ các người là ai, sao tính khí lại xấu như vậy!”

“Tổng giám đốc Phương của Tập đoàn Phương Thị.”

“...”

Thấy hai người họ im bặt, tiếp viên trưởng lại nói tiếp: “Ông chủ nhờ tôi chuyển lời tới hai vị, không phải cứ ngồi ở trong khoang thương gia là sẽ có tố chất, đây là thứ phải được sinh ra từ trong xương cốt của mỗi người.”

“...”

Khi Dương Yến tỉnh dậy, cô mới phát hiện ra hình như mình không còn nằm trên ghế sofa của khoang thương gia nữa rồi.

Chỗ cô nằm...hình như là một chiếc giường?

Dương Yến đưa mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy cách bố trí ở nơi này giống hệt như phòng ngủ ở nhà, điều này khiến cô còn sững sờ hơn.

Hay là vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn?

Cô vừa nghĩ máy bay giờ này đã phải đến Li Giang rồi, nếu không tỉnh dậy thì lát nữa lại bị Phương Tinh Nghị bế xuống máy bay mất. Nhưng sau đó cô lại vô tình ngước mắt lên thì nhìn thấy người đàn ông kéo rèm ra và đi về phía cô.

“Không phải tôi mới mơ thấy anh sao?” Nhìn thấy anh, đôi mắt Dương Yến liền trợn tròn kinh ngạc: “Sao tôi mơ gì cũng có anh nhúng chân vào hết vậy?”

Nghe cô nói vậy, đáy mắt người đàn ông chợt thoáng qua một ý cười nhàn nhạt.

“Cô không có mơ, cô tỉnh rồi.” Phương Tinh Nghị bước tới rồi kéo tấm rèm trên tường cabin ra: “Cô cũng không phải ở nhà, mà là ở trên máy bay.”

Dương Yến quay đầu nhìn ra cửa sổ, những đám mây bay tầng tầng lớp lớp ngoài kia khiến cô sốc toàn tập.

“Khoang thương gia còn được thay đổi phong cách nữa sao?” Cô lại hướng mắt nhìn qua người đàn ông, đến bây giờ cô vẫn còn có chút sững sờ: “Hơn 60 triệu cho khoang thương gia mà cũng được hưởng những đãi ngộ này, cũng...tốt quá nhỉ.”

Phương Tinh Nghị khẽ cười một tiếng: “Cô Dương cô nghĩ nhiều rồi. Máy bay mà chúng ta đi có trục trặc nên trong lúc cô ngủ, máy bay đã bay về sân bay Nam Thành lại rồi.”

“Đổi máy bay sao?” Dương Yến có chút chậm tiêu: “Anh, anh bế tôi đi đổi máy bay sao?”

“Chuyến bay đi Li Giang phải năm giờ chiều mới có.” Phương Tinh Nghị nói: “Bây giờ cô đang ở trên máy bay tư nhân của tôi.”

Dương Yến lúc đầu thì bị sốc, nhưng sau đó lại thấy chua xót.

Nhà giàu đúng là nhà giàu, không có chuyến bay thì liền ngồi máy bay tư nhân của mình.

Cô đúng là nghèo hèn quá a!