Nam Thần Nhà Tôi

Chương 477: Sao anh ta lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ!

Sau khi lướt hơn một phút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy tệp âm thanh mà Chiến Thương gửi tới.

Nhưng tệp tin quá lớn nên cô không thể xem trực tuyến được.

Dương Yến phải tốn hơn vài phút để tải tệp âm thanh xuống, sau đó bật âm lượng nhỏ lại, để sát bên tai mình nghe.

Bắt đầu đoạn ghi âm chỉ có tiếng bước chân, sau đó lại xuất hiện những âm thanh khác, giống như là có ai đó đang xem ti vi, Dương Yến đành tua nhanh đi.

Sau khi nghe được một lúc, như là có ai mở cửa bước vào, Dương Yến liền tắt chế độ tua nhanh đi.

“Kỳ Kỳ, anh Nghị có mua bơ, dâu tây và cherry cho em nè.” Trong tệp ghi âm chợt truyền đến thanh âm trầm thấp của người đàn ông, còn có tiếng bước chân nữa.

Tưởng Song Kỳ ngoan ngoãn ừm một tiếng.

Sau khi nghe được vài câu, căn cứ vào trạng thái của Tưởng Song Kỳ, cô đoán chừng đây là khoảng thời gian mà Phương Tinh Nghị vừa đưa Tưởng Song Kỳ từ nước Y về.

Nhưng tại sao lúc đó người của Chiến Thương lại lắp đặt máy nghe lén ở chỗ của Tưởng Song Kỳ?

Cô không nghĩ sâu hơn nữa mà để điện thoại sát bên tai mình, yên lặng nghe tiếp.

Cô nghe thấy Phương Tinh Nghị đang trò chuyện với Tưởng Song Kỳ, ngữ khí anh rất ấm áp, nhưng cho dù anh có nói gì thì Tưởng Song Kỳ cũng chỉ ‘ừm’ mà thôi.

Dương Yến có thể cảm nhận được đáy lòng của Phương Tinh Nghị lúc đó khó chịu đến nhường nào.

Trong lòng cô cũng rất khó chịu, cô lại tua nhanh thêm lần nữa.

Qua một lúc sau, Dương Yến nghe thấy tiếng chuông cửa, còn có tiếng của Lục Văn Thù và Yến Cảnh Niên.

Bọn họ trò chuyện với nhau vài câu.

Yên Cảnh Niên sau đó đột nhiên nói: “Anh hai, kêu Quách Thường Phúc qua đây đi, lúc trước khi tôi cho Kỳ Kỳ xem ảnh của Quách Thường Phúc, anh cũng thấy rồi đó, em ấy rõ ràng rất muốn gặp Quách Thường Phúc…”

“Không cần! Em gái của tôi, không cần người ngoài lo!”

“...”

“Anh ba, cô Dương gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói muốn giúp Hứa Cung Diễn…nhưng những vị khách tham gia party đó cần phải ký tên lên văn kiện, trùng hợp là em cũng có tên trong danh sách đó.”

Phương Tinh Nghị nhàn nhạt nói: “Tôi và cô ấy đã không còn quan hệ từ lâu rồi, không cần suy nghĩ tới tâm tư của tôi.”

“...”

Qua một lúc sau, Phương Tinh Nghị lại lên tiếng hỏi Yến Cảnh Niên: “Party khi nào?”

“Hai tháng sau.”

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Đem thời gian và địa chỉ cụ thể nói cho Quách Thường Phúc.”

“Anh ba, nước Y là căn cứ địa của Kỷ Gia Trí…anh kêu Quách Thường Phúc đi, lỡ như cậu ta bị bắt, thì lúc đó chưa chắc tìm được người về nữa.

“...”

“Được rồi! Không có việc gì thì về đi.”

Câu đó vừa dứt thì bản ghi âm cũng phát xong, không còn tiếng nữa, nhưng Dương Yến thì vẫn đứng đó trừng to mắt, không dám tin.

Bây giờ cô mới hiểu, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, mà Quách Thường Phúc đã có thể mò ra hành tung của Kỷ Gia Trí rõ ràng như vậy, rồi tại sao lại có thể mai phục trên toà nhà cao tầng, để bắn chết Kỷ Gia Trí.

Thì ra những điều này là do Phương Tinh Nghị nói cho cậu ấy biết!

Lúc này, điện thoại của cô lại rung lên hai cái.

Dương Yến vội vàng mở tin nhắn ra thì nhìn thấy Chiến Thương gửi bức ảnh đến, đầu óc cô lúc này như muốn nổ tung.

Miếng ngọc bội hình phật quan âm có mang theo vết máu.

Đây là miếng ngọc bội mà cô đã đi chùa cầu cho Quách Thường Phúc, cho dù có qua vài chục năm nữa cô cũng vẫn có thể nhận ra miếng ngọc này.

Người đàn ông đó vậy mà, vậy mà…

Nhìn thấy bức ảnh miếng ngọc bội, tay chân Dương Yến như mềm nhũn, suýt nữa là ngã xuống.

Chuyện của Kỳ Kỳ là sai sót của cô, cô có lỗi với Kỳ Kỳ, nhưng Phương Tinh Nghị dựa vào đâu mà kéo em trai của cô vào chứ, để cho nó đơn phương độc mã đi tìm Kỷ Gia Trí báo thù?

Sao anh ta lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ!

Nghĩ tới người đàn ông bạc tình, ruột gan Dương Yến như đứt thành từng đoạn.

Bàn tay chống ở vách tường của cô chợt buông lỏng ra, cả người mềm nhũn ngã khuỵ xuống sàn.

Làm cho những người đang ngồi ăn cơm giật bắn mình.

Sau khi Trường Bình quay đầu lại, bé là người chạy xuống ghế đầu tiên, bé chạy đến bên cạnh cô: “Dì ơi, dì làm sao vậy?”

Thấy Dương Yến ngất xỉu, Trường Bình liền lạnh giọng căn dặn Tưởng Song Kỳ đang đi tới.

“Cô út, mau kêu bác sĩ tới!”

“...”

Lúc Dương Yến tỉnh lại, mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, bây giờ hình như là buổi sáng.

Cô vẫn còn nhớ mình đã ngất xỉu tối hôm qua.

Nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, Dương Yến liền vội vàng đi tìm điện thoại, nhưng tìm cả một hồi lâu vẫn không thấy, lúc cô kéo cửa định đi ra ngoài thì vừa lúc đụng phải Lâm Thanh Dung đang định bước vào, suýt chút nữa là tông ngã Lâm Thanh Dung luôn rồi.

Dương Yến vội vã nắm lấy cánh tay cô, khuôn mặt đầy sốt ruột: “Điện thoại của tớ đâu?”

“Màn hình bị rớt hư rồi, Trường Bình đã giúp cậu mang đi sửa.” Lâm Thanh Dung dìu cô vào lại phòng ngủ: “Ni Ni, bác sĩ nói do cậu gần đây lao lực quá rồi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Tớ không muốn nghỉ ngơi!” Dương Yến hất tay cô ra, cô muốn đi ra ngoài: “Tớ còn rất nhiều việc phải làm, tớ phải qua đó xem xem, Chiến Thương nhất định là đang lừa tớ…”

Em trai cô không thể chết được!

Lâm Thanh Dung vội vàng túm lấy tay cô: “Ni Ni, cậu bình tĩnh chút đi, như vậy sẽ làm đứa bé bị thương tổn đó.”

Đứa bé?

Lúc này Dương Yến mới tỉnh táo lại vài phần, cô cúi đầu nhìn chiếc bụng hơi nhô ra của mình, nhưng trong lòng cô lại đang dấy lên một sự khó chịu vô tận, cô chớp chớp mắt, không kìm nén được nữa mà tuôn nước mắt lã chã.

“Ni Ni cậu sao vậy?” Lâm Thanh Dung tay chân hoảng loạn lau nước mắt cho cô: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Dương Yến ôm lấy Lâm Thanh Dung, tiếng khóc của cô càng lúc càng to hơn.

Lâm Thanh Dung cũng không hỏi nữa, cô đưa tay vỗ vỗ lưng an ủi Dương Yến.

Sau khi Dương Yến khóc đủ rồi, Lâm Thanh Dung mới kéo cô qua phía rìa giường ngồi, rồi rót cho cô một ly nước: “Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?”

Dương Yến lắc đầu, khoé môi cô chợt nở một nụ cười miễn cưỡng: “Chỉ là nghĩ tới chuyện của Tịnh Hoà nên khó chịu thôi.”

“Tớ cũng vậy, nhưng chúng ta cũng đâu giúp được gì.” Lâm Thanh Dung thở dài: “Bọn họ có Yến Cảnh Niên chăm sóc rồi, cậu đừng lo lắng nữa, chăm sóc cho các bé yêu và bản thân mình trước đã.”

“Ừm.”

Lâm Thanh Dung dịu dàng nói: “Cậu nghỉ ngơi chút đi, muốn ăn gì nè để tớ đi làm cho cậu.”

“Cậu biết nấu ăn lúc nào vậy?”

Nghe vậy, đáy mắt Lâm Thanh Dung chợt trầm xuống, cô mím mím môi nói: “Nấu ăn cũng không khó, học nhiều là được thôi. Được rồi, cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ăn cơm tớ kêu cậu.”

Sau đó Lâm Thanh Dung nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong lòng Dương Yến đang chất chứa quá nhiều chuyện, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ được.

Đầu óc cô cứ mãi hiện lên hình ảnh của miếng ngọc bội dính máu.

Cô tự nói với mình hết lần này đến lần khác: em trai cô thông minh như vậy, không thể nào để chết được, có lẽ là trong lúc cậu ấy chạy trốn đã làm rơi miếng ngọc bội đó thôi, còn vết máu trên đó chắc là của người khác thôi.

Nhưng cho dù cô đã cố an ủi bản thân nhưng cô vẫn không thể kìm được nước mắt, cô sợ mình sẽ phải đối mặt với một chân tướng tàn khốc.

Dương Yến không ngủ được nên đành mở cửa đi ra ngoài.

Cô mơ hồ nghe thấy Tưởng Song Kỳ đang nói chuyện, thanh âm trông rất tức giận: “Anh Nghị quá đáng lắm rồi, sao anh ấy lại có thể như vậy chứ! Em phải đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh ấy!”

“Em cẩn thận chút đi, Ni Ni đang ngủ ở trong đó.” Lâm Thanh Dung nói: “Em muốn làm cậu ấy tỉnh đúng không?”

“Chị Dương Yến sẽ không nghe thấy đâu…” Tưởng Song Kỳ lẩm bẩm, thanh âm càng lúc càng thấp.

Lâm Thanh Dung nói: “Em cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, dù sao Ni Ni và Tổng giám đốc Phương cũng đã chia tay rồi, Tổng giám đốc Phương muốn sống như thế nào thì Ni Ni cũng không quản được, có biết chưa?

Tưởng Song Kỳ đưa tay chọc chọc vào điện thoại, ngữ khí đầy sự chê bai: “Nhưng anh Nghị đúng là mắt mù mà, người phụ nữ này làm gì đẹp bằng chị Dương Yến chứ!”

“Nói ít thôi! Cũng đừng có để Dương Yến thấy tin tức này đó.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Dương Yến đã bước ra ngoài: “Nói chuyện gì vậy? Tin tức gì mà không cho tớ xem vậy?”

Tưởng Song Kỳ quay người lại theo phản xạ, sau khi nhìn thấy Dương Yến cô chợt hoảng hồn, sau đó vội vàng giấu điện thoại ra sau: “Chỉ là một số tin tức nhảm nhí mà thôi!”

“Để chị xem thử.” Dương Yến đưa tay ra trước mặt cô để mượn điện thoại.

“Thôi khỏi đi mà.” Tưởng Song Kỳ lùi về sau hai bước, cô lắp ba lắp bắp nói: “Thật sự không có gì hay ho đâu…”

Thấy điện thoại trong tay cô vẫn còn sáng màn hình, Dương Yến liền sải lên hai bước.

Trong lúc Tưởng Song Kỳ còn chưa kịp phòng bị, cô liền giật điện thoại của cô ấy.

Chỉ liếc nhìn màn hình một cái thôi mà đôi con ngươi của Dương Yến chợt co lại dữ dội.

….…