Nam Thần Nhà Tôi

Chương 498: Cậu thật sự rất nhiều chuyện

Chiến Thương nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, Lúc nãy bác sĩ cũng nói, hơn phân nửa là không giữ được...”

“Chỉ là tỷ lệ sống rất nhỏ, vẫn chưa chết!” Hứa Cung Diễn đánh gãy lời của anh ta, nhắm mắt lại: “Tôi cũng biết tình trạng sức khỏe của mình, cũng không còn sống được lâu, cũng xác định...sẽ không có con.”

“Tôi không muốn cô ấy ở cùng với tôi thì nửa đời sau sẽ cô độc một mình, tôi cố gắng làm nhiều chuyện như vậy cũng không phải vì Phương Tinh Nghị, không phải vì đứa nhỏ, mà là tôi yêu cô ấy, không muốn cô ấy phải cô độc.”

Một người không có ai để dựa vào thật sự rất đau khổ.

Cuộc sống nửa đời trước của anh ta đã trải qua cô độc, không muốn người con gái mà mình yêu cũng trải qua như vậy.

Chiến Thương hiểu ý của anh, cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Chiến Thương vận dụng tất cả các mối quan hệ, rất nhanh đã liên lạc với các bác sĩ khoa sản có kinh nghiệm phong phú ở nước Y.

Trong đó có một bác sĩ có quan hệ rất tốt với Yến Cảnh Niên, đem chuyện này nói cho anh ta nghe.

Yến Cảnh Niên lập tức đặt tờ giấy xét nghiệm trong tay xuống, gọi điện thoại cho Phương Tinh Nghị.

“Cậu hai, con trong bụng của Dương Yến...là của Hứa Cung Diễn?”

“Phải hay không thì cậu đi hỏi cô ấy là biết rồi!” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói, tâm trạng của anh rất kém.

Những chuyện xảy ra vào tối hôm qua khiến cho anh tâm phiền ý bạn, bây giờ Yến Cảnh Niên lại gọi điện thoại đến mà nhắc tên của người phụ nữ kia!

“Tên Hứa Cung Diễn kia cũng thật may mắn, vậy mà lại là tam bào thai.” Yến Cảnh Niên cảm khái nói: “Nhưng mà hình như không giữ nổi, ngay cả bác sĩ phục vụ trong hoàng thất ở nước Y mà Hứa Cung Diễn cũng mời đến đây.”

Nghe anh ta nói như vậy, Phương Tinh Nghị từ bỏ suy nghĩ muốn tắt điện thoại.

“Tình huống rất nghiêm trọng à?”

“Chắc là vậy, nghe nói tỷ lệ sống sót của mấy đứa nhóc rất nhỏ, bác sĩ kiểm tra cho cô ấy đã đề nghị nhanh chóng phẫu thuật.” Yến Cảnh Niên trả lời: “Người bạn kia của em cũng đã xem qua, cũng nói không có cách nào giữ lại được.”

Yến Cảnh Niên nói, nhịn không được sự thương hại: “Hứa Cung Diễn cũng thật là xui xẻo, mạng sống của mình còn không giữ nổi, ngay cả tam bào thai rất khó mới có được lại rời khỏi trước mắt hắn ta.”

“Cái gì hắn ta cũng có, chết cũng không thấy tiếc nuối.” Phương Tinh Nghị cười lạnh: “Không ngờ sống cách nhau cả nửa trái đất hết nửa đời người, lại vì cô gái này mà có quan hệ với nhau.”

Vận mệnh này thật khiến anh phải rủa thầm.

“Cậu hai hận hắn ta như vậy, nếu không thì giành Khúc Tư Lợi Nhĩ lại đi?” Yến Cảnh Niên cười nói: “Nghiên cứu thuốc đã thành công rồi, bây giờ hắn ta rất muốn sống, có thể làm giao dịch với hắn ta.”

“Không cần đâu.”

Yến Cảnh Niên thở dài: “Ai da, Tôi muốn thử nghiệm tác dụng của thuốc trên người của hắn ta, xem xem có thể để tên tuổi của mình vươn lên không.”

“...”

Yến Cảnh Niên lại tự hào hứng nói: “Cậu hai, cậu nói xem, con của hắn ta có nên gọi cậu một tiếng bác không?”

“...”

Phương Tinh Nghị trầm mặc cúp điện thoại, thuận tay chặn số điện thoại luôn.

Ở công ty có nhiều chuyện cần phải xử lý, anh không rảnh để suy nghĩ đến chuyện khác, cả ngày đều phải bận rộn giải quyết công việc.

Tám chín giờ tối mới về đến nhà.

Lúc Phương Tinh Nghị bước lên cầu thang, lại quay đầu nhìn, trước mắt xuất hiện bộ dáng của người phụ nữ tối hôm qua hèn mọn cầu xin, bướng bỉnh quỳ gối dưới mưa, là vì muốn sự giúp đỡ của anh.

Trong lòng Phương Tinh Nghị thấy rất bực bội, mở cửa đi vào nhà.

Chó săn Đức vẫy đuôi đi đến, ánh mắt mong chờ nhìn anh.

“Không có thời gian, tự mình chơi đi.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng đẩy con chó ra.

Rõ ràng lúc trước nói muốn trợ lý Tư đem con chó săn Đức này đi, Kết quả nó vẫn còn ở chỗ của anh.

Phương Tinh Nghị pha cà phê, vừa xoay người liền nhìn thấy nó xuất hiện trước mặt mình.

Lần này trong miệng còn cắn một cái khăn lụa màu xanh, cứ đứng quẫy đuôi với anh.

“Mày tìm thấy ở đâu vậy?” Phương Tinh Nghị cầm cái khăn kia lên, nhìn kiểu dáng mới phát hiện cái này lúc trước của Dương Yến.

Vốn đã bị cô lấy đi rồi, sao bây giờ lại còn xuất hiện trong nhà anh.

Anh nhìn chăm chú vào cái khăn thật lâu, sau một hồi, lại nhìn ly cà phê trong tay, thở dài một tiếng.

Có phải là kiếp trước anh nợ cô gái này quá nhiều không, kiếp này đến để trả nợ?

Phương Tinh Nghị bỏ chặn số điện thoại của Yến Cảnh Niên, gọi điện thoại cho anh ta, phân phó: “Cảnh Niên, liên hệ người bạn giỏi nhất bên cạnh cậu đến bệnh viện nhìn xem, cố gắng giữ con của cô ấy.”

“Bọn họ không dễ giúp đâu, cũng không phải là vấn đề giá cả cao hay không.”

Phương Tinh Nghị vuốt mi tâm: “Ừm, cứ để bọn họ đến đi, coi như tôi thiếu bọn họ một ân tình.”

“Cậu hai, lần này cậu đổ máu nhiều nha.” Yến Cảnh Niên trêu chọc: “Là vì cô Dương, hay vì một tiếng gọi “bác” của con cô ấy?”

“Cậu ba, cậu thật con mẹ nó nhiều lời!” Phương Tinh Nghị u ám nói: “Ngày nào mà tôi không cần đến cậu, lúc đó tôi sẽ cho người cắt lưỡi của cậu nướng trên lửa, để cậu từ mình nhìn xem.”

Yến Cảnh Niên không dám nói nữa, nhanh nhẹn lăn đi.

...

Sau khi Dương Yến tỉnh lại, một ngày có ít nhất bốn vị bác sĩ đến phòng bệnh.

Lại không phải vì Hứa Cung Diễn.

Đều là bác sĩ khoa sản, mỗi người đều hỏi vấn đề liên quan đến việc Dương Yến mang thai, làm kiểm tra sức khỏe cho Dương Yến cặn kẽ.

Khiến Dương Yến cũng cảm thấy hoảng hốt, hỏi bọn họ có phải là con cô có vấn đề gì không.

Hứa Cung Diễn an ủi cô: “Mấy đứa nhóc không có gì đâu, chỉ là em mang thai tam bào thai cho nên rất cực khổ, anh cố ý tìm thêm mấy bác sĩ khoa sản tới khám cho mấy đứa nhóc thôi.”

“Thật không?” Dương Yến biết anh sẽ không lừa gạt mình, cô cũng nhẹ nhõm hơn.

Qua vài ngày sau lại có một bác sĩ khoa sản đến nữa.

Dương Yến nhìn thấy người bác sĩ này liền nhớ đến Yến Cảnh Niên.

Khí chất trên người bọn họ giống nhau, không giống với các bác sĩ bình thường, giống như người bên nghiên cứu khoa học hơn.

Bác sĩ này sau khi kiểm tra cho Dương Yến xong liền trở về.

Hôm sau đem thuốc tới, nói muốn tiêm vào bụng Dương Yến.

Dương Yến lúc đầu có chút sửng sốt, sau khi được Hứa Cung Diễn cổ vũ, cô mới thấp thỏm ván quần áo lên để bác sĩ tiêm thuốc vào.

Sau khi tiêm thuốc xong, bác sĩ nói với Dương Yến: “Thuốc này cần phải tiêm trong một tuần lễ, ngày mai tôi lại đến.”

Vừa mới tiêm mũi thứ nhất, Dương Yến có cảm giác không thoải mái, trong ngực cứ cảm thấy buồn nôn, lật qua Lật lại mãi cũng không ngủ được.

Rõ ràng Hứa Cung Diễn bị gãy chân mới là bệnh nhân, kết quả ngược lại phải dỗ dành cô ngủ.

Sau khi tiêm liên tục trong sáu ngày, Dương Yến cảm giác mấy đứa nhóc yên tĩnh trước đó đã động đậy nhiều hơn.

Giống như đang đánh nhau trong bụng cô, giày vò cô.

Chờ bác sĩ đến tiêm mũi cuối cùng, Sau đó lúc hỏi tình huống của Dương Yến, Dương Yến nói rất chi tiết.

Sau khi nghe xong, trên mặt bác sĩ rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười: “Mấy đứa nhóc rất khỏe mạnh, cô Dương, sau này cô nhất định phải chú ý sức khỏe của bản thân, tâm trạng không nên kích động, có biết chưa.”

“Vâng, Tôi biết rồi.” Dương Yến gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì.”

Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Chiến Thương bước lên tiếp đón: “Vất vả cho bác sĩ rồi, ngài đọc số tài khoản đi, tôi chuyển tiền qua.”

“Không cần, tiền công cậu đưa cho tôi đã đủ rồi.” Bác sĩ Uyển chuyển từ chối: “Tôi ra ngoài đón xe, sắp phải đến sân bay rồi.”

Thấy bác sĩ kiên trì như vậy, Chiến Thương cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, bác sĩ leo lên chiếc xe bên lề đường, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Sao rồi?”

“Tôi đã ra tay thì đương nhiên thành công mỹ mãn rồi.” Vị bác sĩ trẻ tuổi kiêu ngạo nói: “Thai nhi rất khỏe mạnh, tôi có ngầu hay không chứ!”

Yến Cảnh Niên cười mắng anh ta: “Được rồi, đừng có tự tâng bốc nữa, thuốc cũng không phải do tên thối cậu nghiên cứu ra! Lần này cậu lấy tiền cả hai đầu, cậu hai của tôi còn thiếu cậu một nhân tình, thật là lời to.”

Bác sĩ khiêm tốn nói: “Thật ra cũng không nhiều tiền, chi cho việc nghiên cứu cũng không đủ. Nhưng tôi lại rất tò mò, người phụ nữ kia cũng không phải mang thai con của cậu hai của cậu, sao cậu hai của cậu lại quan tâm như vậy.”

Còn không tiếc thiếu nhân tình người khác.

Ây dô, ai có thể khiến Phương Tinh Nghị nợ nhân tình, lời to rồi!