Nam Thần Nhà Tôi

Chương 575: Anh cũng không phải là người xa lạ, anh là ba của bọn nhỏ

Lục Văn Thù không để ý đến Dương Yến, lấy được câu trả lời của Phương Tinh Nghị thì lập tức rời đi.

Dương Yến vẫn sầm mặt, phiền muộn vô cùng.

Cô đi theo Phương Tinh Nghị rời khỏi câu lạc bộ, sau khi lên xe thì im lặng, đột nhiên cô lên tiếng hỏi Phương Tinh Nghị: “Lúc trước khi biết chân tướng, em không lập tức đưa Tiểu Tiên Nữ đi, có phải là một quyết định sai lầm rồi không?”

Nếu như cô biết Lâm Thanh Dung và Lục Văn Thù sẽ có kết quả thế này, sau khi Lục Lịch Thành chết, cô nên thuyết phục Lâm Thanh Dung đi đến thành phố khác.

Rời khỏi Lục Văn Thù, Lâm Thanh Dung không còn gánh nặng, nhất định sẽ sống rất vui vẻ, cũng sẽ không...

Phương Tinh Nghị biết cô đang nghĩ gì, vừa lái xe vừa nói: “Bà Phương à, em nói không sai, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cho dù lúc đó em đưa cô ấy đi, cô ấy sống thế nào, em cũng không đoán trước được.”

Dương Yến vẫn đang nghe anh nói, chờ đến khi nhận ra anh nói cái gì, ngớ ra, trong giọng nói mang theo vẻ buồn bực: “Tổng giám đốc Phương anh tôn trọng một chút, gọi tên của em không được sao?”

“Không được, gọi tên quá xa lạ.” Phương Tinh Nghị liếc cô qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Bà Phương và bà xã, em chọn một trong hai, hoặc là anh chọn giúp em.”

Dương Yến tức giận nói: “Anh cũng đã chọn rồi, còn bảo em chọn làm gì?”

Phương Tinh Nghị cười khẽ, ừ một tiếng: “Vậy anh hiểu rồi, bà Phương.”

Sau đó Dương Yến mới nhận ra mình bị anh dắt mũi, tức giận đến mức cầm quýt cũng không vững.

Cô ném vỏ quýt vào người anh, nghiến răng mắng nhỏ: “Chưa từng thấy loại người không biết xấu hổ như tổng giám đốc Phương!”

“Không sao, bây giờ bà Phương thấy rồi đấy.”

“...”

Sau khi đến cửa khu căn hộ, Dương Yến vừa xuống xe, Phương Tinh Nghị đã từ bên kia xe vòng đến mở cửa giúp cô.

Dương Yến cố ý không nhìn, cũng không cảm ơn, cứ như vậy mà xuống xe.

Phương Tinh Nghị ôm hộp quýt từ trong xe ra, Dương Yến sợ lát nữa anh sẽ vào nhà trọ của mình, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Phương nếu không anh về công ty đi, bọn họ cần anh, quýt cứ để xuống đất, em gọi em trai em đến chuyển.”

“Một hộp quýt mà thôi, anh mang lên là được.” Một tay Phương Tinh Nghị cầm hộp, một tay khóa xe.

Quay đầu thấy Dương Yến không đi, đôi mắt nhìn cô sâu thăm thẳm: “Sao thế, trong nhà bà Phương giấu đàn ông nên không muốn anh đi lên cùng à?”

“Anh nói bậy!” Dương Yến mắng anh, tức giận khiến cho hai má đỏ bừng: “Em đang mang thai đấy... anh nghĩ thật bậy bạ.”

Phương Tinh Nghị gật đầu, nhướng mày nói: “Nếu trong nhà đã không có đàn ông, vậy đi thôi.”

“Vậy em cũng không thể cho người xa lạ tiến vào nhà mình.” Có vết xe đổ lần trước, cộng thêm người đàn ông này ngày càng không biết xấu hổ, Dương Yến sợ anh vào nhà mình rồi sẽ không đi ra, lạnh mặt từ chối.

Cô không đi, Phương Tinh Nghị tự động đi đến, cánh tay dài ôm lấy vòng eo của cô.

Tay rất dài, thuận tiện xoa xoa bụng cô.

Phương Tinh Nghị ôm cô, dịu dàng cười: “Anh cũng không phải là người xa lạ, anh là ba bọn nhỏ.”

“Đứa bé là con của anh, em thì không phải!” Dương Yến buồn bực, muốn đẩy tay anh ra, lại sợ khi đẩy anh sẽ khiến hộp quýt anh đang cầm bị đổ, chỉ có thể kiềm chế.

“Được được, bà Phương nói cái gì thì là cái đó.” Phương Tinh Nghị không cãi nhau với cô, giọng điệu dịu dàng: “Anh mang quýt lên nhà cho em, thăm chó của anh một chút rồi sẽ đi, năm phút.”

Anh cũng đã nói vậy rồi, Dương Yến còn làm ầm nữa thì cũng không đúng lắm, không nói thêm gì, im lặng vào nhà trọ cùng anh.

Dương Yến vừa mở cửa, con chó chăn cừu Đức lập tức vẫy đuôi từ phòng khách chạy ra trước cửa, lấy đầu cọ vào bắp chân Dương Yến, chưa được mấy giây, mèo Ragdoll cũng chạy đến.

Nhưng Ragdoll không dính lấy Dương Yến, sau khi nhìn thấy Phương Tinh Nghị đổi giày, con mèo hư hỏng kia lập tức nghiêng người ngã lên trên dép.

Dương Yến đang đùa với chó chăn cừu Đức, thầm nghĩ may mà khi mình nằm viện, mỗi ngày Tưởng Song Kỳ đều dắt chó đi dạo, nếu không nhốt trong nhà hai tuần, khi nhìn thấy mình chắc chắn uất ức lắm.

Cô quay đầu nhìn Ragdoll ngã lên trên dép lê của người đàn ông, tức không biết nói gì: “Rõ ràng là mèo của em, vì sao lại dính anh thế chứ? Bình thường em không cho nó ăn sao? Đúng thật là nuôi tốn cơm tốn gạo!”

“Cái này thì có gì phải ghen chứ.” Phương Tinh Nghị mỉm cười, quét mắt nhìn chó chăn cừu Đức: “Chó anh nuôi không phải dính lấy em sao?”

Dương Yến nhìn chó chăn cừu Đức đang cọ cọ mình, trong lòng lập tức cân bằng lại.

Mặc dù Phương Tinh Nghị từng nuôi Ragdoll một khoảng thời gian, nhưng anh vẫn rất ghét thú cưng lông dài, nhất là bây giờ Ragdoll đang đến mùa thay lông, trên vải vóc toàn là lông mèo, anh nhìn thấy vậy, giữa ấn đường giật giật.

Nếu không phải có Dương Yến ở bên cạnh, có lẽ người đàn ông này đã nhốt mèo vào trong phòng ngủ rồi.

Dương Yến đứng một lát mà đã mỏi lưng rồi, đến ghế sofa nằm xuống, mở messenger gửi tin nhắn cho Tưởng Song Kỳ, muốn đến nhà cô ấy ăn chực.

Tưởng Song Kỳ gọi video đến.

Chờ sau khi Dương Yến nhận, Tưởng Song Kỳ xuất hiện trong màn hình, dường như là đang ở trên du thuyền: “Chị Dương Yến em đi ra ngoài chơi với bạn trai, nếu không chị gọi điện cho dì Lâm, bảo dì ấy đến nấu cơm cho chị.”

“Hả?” Dương Yến ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi cô: “Bạn trai em, ai? Các em đi đâu chơi?”

“Chị cũng biết.” Tưởng Song Kỳ lè lưỡi, tay đưa sang bên cạnh, kéo người đàn ông đến: “Em ở trong nhà lâu vậy rồi, rất buồn chán nên mượn anh Nghị một chiếc du thuyền, lượn một vòng quanh đất nước!”

Người đàn ông trung niên trong ống kính bất đắc dĩ cười với Dương Yến: “Chị Dương.”

“...”

Trước mắt Dương Yến sầm lại, suýt nữa thì ngất.

Cô gắng sức đứng dậy khỏi sofa, quay đầu nhìn Phương Tinh Nghị không biết đang làm gì trong bếp: “Phương Tinh Nghị, Kỳ Kỳ đi ra ngoài chơi rồi, anh biết không?”

“Biết.” Phương Tinh Nghị cũng không quay đầu, bình thản nói: “Em cũng muốn đi chơi sao?”

Chơi cái rắm!

Dương Yến lườm anh, xoa xoa cái trán đang đau nhức.

Cho dù biết Quách Thường Phúc biến thành dáng vẻ của một ông chú vì thuốc, nhưng lâu vậy rồi mà cô vẫn không thể quen được.

“Kỳ Kỳ à.” Dương Yến không biết mở miệng thế nào, nói lắp: “Em, sao em lại thích cậu ấy?”

Tưởng Song Kỳ dựa vào trong ngực Quách Thường Phúc, níu chặt lấy mặt cậu ta cười hì hì nói: “Thích là thích thôi, mặc dù anh ấy hơi già, nhưng ngoài việc tuổi tác, các mặt khác đều xứng với em!”

“Vậy bạn trai kia của em thì phải làm sao bây giờ?”

“Dù sao em cũng không gặp anh ta, coi như chia tay!” Tưởng Song Kỳ nói: “Hơn nữa em cũng không thích anh ta.”

“...”

Dương Yến liếc nhìn ‘người già’ Quách Thường Phúc, cũng không biết nên nói cái gì, thở dài một hơi.

Sau khi dặn dò Tưởng Song Kỳ vài câu, cô cúp điện thoại.

Phương Tinh Nghị rửa hoa quả mang đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa cạnh cô: “Nói chuyện sao rồi?”

“Em mở loa ngoài, anh không nghe thấy sao?” Dương Yến tức giận nói, lấy một quả nho đen bên trong đĩa hoa quả: “Trong khoảng thời gian này vốn dĩ còn muốn đến nhà Kỳ Kỳ ăn trực, ôi, không ăn trực được rồi.”

“Em muốn ăn cái gì, anh làm.”

Dương Yến nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của người đàn ông này không được tốt lắm, cũng không dám khen tặng, ăn nho đen than thở: “Anh nói xem dáng vẻ Thường Phúc như vậy, sao Kỳ Kỳ lại vừa ý cậu ấy chứ?”

Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rõ nhìn chằm chằm vào Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị cho rằng cô để ý đến táo trong tay mình, gọt một miếng đưa đến.

“Không phải em muốn ăn táo!” Dương Yến nhích đến gần tay ghế sofa, kéo gần khoảng cách với người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: “Anh tìm nhà thôi miên nào giúp Kỳ Kỳ vậy, hay là giới thiệu người đó cho em đi?”

Phương Tinh Nghị nhướng mày, không hiểu cho lắm: “Em tìm anh ta làm gì?”