Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 62

Diệp Sơ Dương không mang hận?

Trong đầu Ngu Nhan Trạch bất giác xuất hiện gương mặt tinh tế như tranh vẽ của người thiếu niên đó.

Nếu như muốn hỏi ấn tượng sâu sắc nhất của Ngu Nhan Trạch về Diệp Sơ Dương, cậu ta chắc chắn sẽ nói là đôi mắt của đối phương.

Đôi mắt đào hoa của Diệp Sơ Dương bình thường nhìn có vẻ thờ ơ lãnh đạm, như thể không hề quan tâm tới bất cứ việc gì. Nhưng ngày hôm đó, chính cái ngày mà Diệp Sơ Dương và Khổng Kha Hàm bùng nổ mâu thuẫn vì cậu...

Cậu nhìn thấy sự lạnh lùng và căm ghét trong mắt Diệp Sơ Dương.

Như thể họ chỉ là những thằng hề không đáng lọt vào mắt cậu ta.

Khi đó, Ngu Nhan Trạch có cảm giác mình thực sự bị xem thường. Nhưng cho tới bây giờ nhìn lại, ở phương diện nào đó, hình như cậu thực sự không sánh bằng Diệp Sơ Dương.

Nghĩ tới người thiếu niên từng chạy theo mình bây giờ lại giẫm lên đầu mình, thậm chỉ không buồn coi mình ra gì, trong lòng Ngu Nhan Trạch lại có một suy nghĩ vô cùng kì quái.

Có điều, chỉ với thời gian Khổng Kha Hàm hút một điếu thuốc, sắc mặt Ngu Nhan Trạch đã khôi phục lại vẻ tự nhiên.

***

Diệp Sơ Dương tới studio khá sớm, đạo diễn và biên kịch đang ngồi trên ghế uống cà phê nói chuyện.

Biên kịch nhìn thấy Diệp Sơ Dương trước tiên, liền vẫy tay gọi cậu thiếu niên, thấy Diệp Sơ Dương bước tới, anh bật cười nói: "Sơ Dương, cậu tới sớm thế."

Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền mỉm cười. Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên như tràn ngập sức sống: "Vừa hay có thể thu hẹp khoảng cách với anh Dương và đạo diễn Từ."

Trong đoàn làm phim, đạo diễn và biên kịch là những nhân vật tuyệt đối không được đắc tội. Thậm chí có rất nhiều người vì tư lợi cá nhân mà muốn kết thân với họ. Mặc dù lời nói của Diệp Sơ Dương cũng biểu đạt ý nghĩa đó, nhưng biên kịch nghe xong không hề có cảm giác ghét bỏ.

Có lẽ là vì biểu hiện của Diệp Sơ Dương khi thử vai quá tốt, hơn nữa tướng mạo của cô lại quá xuất chúng, ấn tượng với người khác cũng đều là tốt đẹp.

Biên kịch kéo một chiếc ghế nhựa ở bên cạnh ra, ra hiệu Diệp Sơ Dương ngồi xuống.

Từ Đại Lực thấy Diệp Sơ Dương dáng vẻ đường hoàng, từng cử chỉ hành động đều rất nho nhã và thư thái. Anh dường như nghĩ ra điều gì đó liền nhướng mày hỏi: "Tôi nghe nói cậu vẫn còn là sinh viên?"

"Vâng." Diệp Sơ Dương gật đầu.

"Ờ, đừng nói chứ, những ngày tháng còn đi học đúng là rất tuyệt vời." Từ Đại Lực mỉm cười vỗ vai người thiếu niên: "Cố gắng lên, tôi có dự cảm cậu sẽ nổi tiếng."

"Hi vọng may mắn như lời đạo diễn Từ nói."

Thấy Diệp Sơ Dương mỉm cười tươi tắn như vậy, tâm trạng Từ Đại Lực cũng trở nên thoải mái hơn.

Nhìn thấy Từ Đại Lực và Diệp Sơ Dương nói chuyện vui vẻ như vậy, biên kịch ngồi bên cũng không chịu đứng ngoài: "Nếu bây giờ cậu còn là sinh viên, vậy chắc chưa kí hợp đồng với công ty đâu nhỉ?"

Nghe thấy vậy, Diệp Sơ Dương không bày tỏ thái độ gì, Từ Đại Lực đã bắt đầu gật đầu.

"Không có công ty sẽ rất phiền toái. Có điều cậu cũng không việc gì phải ngại, đợi sau khi có hình quảng bá hoặc quay xong bộ phim này chắc chắn sẽ có người muốn kí hợp đồng với cậu." Về điểm này, Từ Đại Lực rất tự tin.

Từ trước tới giờ anh vẫn luôn rất kén chọn, nếu không nhân vật Tạ Mục Hàm đã không phải tìm lâu như vậy. Người được anh lựa chọn tuyệt đối không tới nỗi nào. Huống hồ theo anh, Diệp Sơ Dương là một diễn viên rất ấn tượng.

Anh tin rằng Diệp Sơ Dương có thể nổi bật trong giới, chỉ cần đối phương không quên đi tâm nguyện ban đầu sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Nghe Từ Đại Lực nói vậy, Diệp Sơ Dương một tay chống cằm gật đầu: "Vâng, bây giờ vẫn chưa vội. Việc quan trọng nhất lúc này là diễn tốt nhân vật Tạ Mục Hàm."