Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 70

Nhìn hai hũ rau muối nhét trong tủ lạnh, Diệp Tu Bạch trầm ngâm gật đầu.

Diệp Sơ Dương đợi mãi không thấy người sau lưng trả lời, cô ngờ vực quay đầu lại nhìn. Thấy vẻ mặt khó hiểu của đối phương, cô như thể ý thức được điều gì: "Nếu như chú thực sự không thích thì coi như để tạm ở chỗ chú. Đợi cháu về sẽ lấy."

"Ừ." Anh đáp một tiếng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương lái xe tới đoàn làm phim.

Tuân theo nguyên tắc mình là người mới, chỉ có thể tới sớm không được tới trễ, khi Diệp Sơ Dương tới nơi, mấy diễn viên chính vẫn còn chưa tới. Có điều cô nhìn thấy mấy người nằm ngoài dự liệu.

Khi thấy cô xuống xe, có người liền bước về phía cô.

Tổng cộng có ba người, người đàn ông đi đầu mặc trang phục thể thao, gương mặt tuấn tú, để tóc dài. Hai người sau lưng có vẻ là trợ lý, tay ôm đồ, cung kính đi phía sau.

Người đàn ông đó vừa bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương liền mỉm cười nói: "Xin chào Cửu thiếu, tôi là Đoàn Kiệt quản lý của Cảnh Hoàn, hai người này về sau sẽ là trợ lý của cậu."

Đoàn Kiệt?

Bất ngờ nghe được cái tên này, khóe mắt Diệp Sơ Dương không khỏi máy hai cái.

Đứt khúc nào thế này? (Trong tiếng Hoa, Đoàn Kiệt và đứt khúc phát âm gần tương tự nhau).

Mặc dù trong lòng cảm thấy cách phát âm của cái tên này rất thú vị nhưng Diệp Sơ Dương không hề biểu hiện ra mặt, cô mỉm cười với Đoàn Kiệt, cũng tự giới thiệu về bản thân mình.

Hôm qua Diệp Sơ Dương đã nghe Diệp Tu Bạch nói rằng sẽ có người quản lý và trợ lý của Cảnh Hoàn tới, không ngờ ba người này tới nhanh vậy.

Rõ ràng họ đều biết thân phận của cô nên không dám có bất cứ sai sót nào.

Mặc dù Đoàn Kiệt và Diệp Sơ Dương lần đầu tiếp xúc nhưng thân là quản lý lợi hại có tiếng của Cảnh Hoàn, khả năng tiếp nhận và xử lý công việc của Đoàn Kiệt tuyệt đối rất lợi hại.

Anh ta cũng nhận ra, Diệp cửu thiếu không mấy ai trong giới biết đến có thể nhận được nhân vật này đúng là dựa vào bản lĩnh của bản thân.

Giây phút đó, Đoàn Kiệt đã nhìn Diệp Sơ Dương bằng con mắt khác.

Lễ bấm máy kết thúc, ánh mắt Từ Đại Lực liên tục nhìn về phía đám người Đoàn Kiệt đang đợi ở bên ngoài, ánh mắt đó vừa quan sát vừa ngờ vực, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa, kéo vội tay cậu thiếu niên vừa đi ngang qua bên cạnh mình lại, sau đó khoác vai, ngạc nhiên và hiếu kì hỏi: "Tiểu Diệp Tử, người kia có phải là Đoàn Kiệt của Cảnh Hoàn không?"

Diệp Sơ Dương gật đầu, đám một tiếng, sau đó buột miệng hỏi: "Đạo diễn Từ biết anh ta sao?"

"Quản lý lợi hại có tiếng của Cảnh Hoàn, sao lại không biết chứ. Có điều các cậu..." Từ Đại Lực vẫn chưa quên vừa rồi Đoàn Kiệt và Diệp Sơ Dương đứng cạnh nhau trò chuyện.

Dáng vẻ đó có thể minh chứng rằng Diệp Sơ Dương và Đoàn Tiệp có quen biết, thậm chí là thân quen.

"Bây giờ Đoàn Tiệp là quản lý của tôi." Diệp Sơ Dương cười nói với Từ Đại Lực, nhìn gương mặt xồm xoàm râu ria trước mặt ngay lập tức thạch hóa rồi phong hóa.

Qua chừng một phút, Từ Đại Lực mới buông vai Diệp Sơ Dương ra, vỗ nhẹ, cảm khái nói: "Cậu đúng là... khiến tôi bội phục."

Hôm qua khi chụp xong hình tạo hình nhân vật anh còn cùng biên kịch nói về việc Diệp Sơ Dương không có công ty kí hợp đồng, không ngờ sáng sớm nay người ta đã dẫn theo quản lý của Cảnh Hoàn tới.

Nhưng...

"Hai người cấu kết với nhau từ khi nào thế?" Từ Đại Lực trong lòng nghi hoặc, huống hồ vẫn còn một câu anh chưa nói ra - Cảnh Hoàn là đầu tàu trong làng giải trí, dễ vào lắm sao? Hơn nữa lại còn sắp xếp nhân vật lợi hại nhất trong số các quản lý của công ty người ta.