Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

Chương 12: Sợ nhất là đột nhiên quan tâm.

Đúng vậy, nhặt về một cái mạng nên cái gì cũng đều nghĩ thông suốt.

" Lúc trước đã làm ông lo lắng, cảm ơn ông, Phúc bá." Dạ Bạch biết chỉ có Phúc bá là thật tâm đối với cô nhất vì cô mà suy nghĩ.

Trước đây lúc chủ nhân cách uống hết một bình thuốc ngủ nếu không phải Phúc bá kịp thời phát hiện đưa cô đi bệnh viện rửa ruột thì cô cũng không thể còn sống tới ngày hôm nay.

" Thiếu gia, ngài khách khí rồi." Phúc bá đối với Dạ Bạch gật đầu nhưng vẫn còn chút lo lắng nói:" Ở trường học thiếu gia cẩn thận một chút, đừng giống như trước đây để người ta bắt nạt."

" Sẽ không". Chủ nhân cách ở trường học vẫn luôn bị bắt nạt, Dạ Bạch cũng rõ ràng nhưng cô không thể can thiệp.

Bất quá, cũng đều là vì tính cách chủ nhân cách quá yếu đuối nên mới bị bắt nạt.

Từ xưa tới nay, làm người chính là như vậy, khinh thiện sợ ác. Hiện tại Dạ Bạch sẽ không giống chủ nhân cách yếu đuối như thế, lúc nào cần đánh cô nhất định sẽ đánh. Cô sẽ làm cho bọn họ biết, động tới cô sẽ có kết cục gì.

" Tôi đi đây, Phúc bá."

Dạ Bạch đem cặp xách quăng ra sau lưng, động tác vô cùng tiêu soái.

" Thiếu gia, để tài xế đưa ngài đi đi." Phúc bá mở miệng nói.

Dạ Bạch không khỏi nhíu mày, mặt hiện lên một màn nghi hoặc.

Nhìn ra được ánh mắt Dạ Bạch, Phúc bá không khỏi mở miệng giải thích:" Lão gia nghe nói trong khoảng thời gian này thiếu gia thân thể không tốt, cho nên phái xe riêng tới đón thiếu gia đi học."

Chuyện Dạ Bạch uống thuốc ngủ bên ngoài cũng chỉ nói là cô sinh bệnh nặng. Xem Dạ Bạch giống như không phản ứng, Phúc bá không khỏi lại nói:" Thiếu gia, thật ra lão gia vẫn rất quan tâm cậu, chắc hẳn sẽ mau đưa thiếu gia trở về."

Thế nhưng Dạ Bạch lại không nghĩ vậy, sợ nhất là đột nhiên quan tâm. Không cần nghĩ cũng biết, nếu không phải cảm thấy cô có giá trị, sao có thể đột nhiên đối với cô tốt như vậy. Cô cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần cho một cái kẹo liền bị lừa mất.

" Đột nhiên quan tâm như vậy không biết là có ý đồ gì?" Dạ Bạch nhún vai không có ý nghĩ sẽ cảm kích.

" Bảo lái xe trở về đi, tôi tự đi xe đạp của mình là được." Dạ Bạch chính mình cũng có tính toán tuyệt đối sẽ không vì người khác mà thay đổi, đặc biệt là người có tâm tư sâu như thế.

" Thiếu gia..." Phúc bá còn muốn nói thêm cái gì nhưng Dạ Bạch xua xua tay cũng không còn muốn nghe ông nói nữa.

Phúc bá nhìn theo bóng lưng thiếu gia nhà mình, lần này trở về thiếu gia thật thay đổi, cái gì cũng muốn mình tự làm chủ. Như vậy cũng tốt, ít nhất đủ để không ai khi dễ cậu.

Lão gia đột nhiên phái xe riêng tới đây, chuyện tốt này cũng thật rõ ràng. Nói tâm tư kín đáo, nhưng ít nhất có lão gia che chở, thiếu gia cũng sẽ không thảm như vậy, không tới mức loại người gì cũng dám khi dễ tới thiếu gia. Bất quá, hiện tại thiếu gia không giống như xưa, có lẽ rất nhiều chuyện cũng sẽ không giống trước kia. Hy vọng thiếu gia bình bình an an mới là tốt nhất, chuyện lần trước quả thực dọa chết ông. Phúc bá thật là vì Dạ Bạch lo lắng sốt ruột, thật sự vì tốt cho Dạ Bạch.

Dạ Bạch đạp xe tới trường học, Dạ Bạch không khỏi hừ lạnh, bởi vì cô đi học lúc nào cũng là đạp xe đạp tới cho nên những người kia mới cho rằng nhà cô nghèo, cũng không có bối cảnh gì, tính tình lại yếu đuối thì lại càng là đối tượng để bọn họ bắt nạt.

Ngạn ngữ nói đúng, mắt chó xem người thấp, trông mặt mà bắt hình dong. Cô, Dạ Bạch tuyệt đối không phải người tốt gì, cứ chờ xem.