Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

chương 15: Lui ra phía sau một chút, cô đánh nhau có chút không tiện.

Nhân lúc Dạ Bạch mải nói chuyện với mấy người vây xem liền có người tới đánh lén. Đối với Dạ Bạch đánh một quyền nhưng không ngờ lại bị Dạ Bạch bắt lấy.

" Nhìn thấy không?"

Dạ Bạch hỏi lại một lần nữa ngưng một lúc lại bổ sung:" Là bọn họ động thủ trước."

Ánh mắt Dạ Bạch đột nhiên sắc bén, bắt lấy tay đối phương, trực tiếp bắt lấy cổ tay bẻ gãy, giống như rác rưởi ném đi, đem người quăng ra ngoài.

Người nọ lảo đảo vài bước va phải mấy người cùng nhau ngã xuống đất, còn gào thét kêu đau.

" Tôi bất quá phòng vệ chính đáng thôi."

Dạ Bạch thức thích nói mấy lời như vậy chủ yếu nguyên nhân là...

Cô nói như vậy liền cảm thấy có thể không kiêng nể gì đánh trả, phòng vệ chính đáng mà, chính mình không đánh còn đợi người ta đánh mình chết sao, cô không ngu ngốc như vậy.

Đem mấy lời kịch trọng yếu nói xong Dạ Bạch đem cạp sách của mình nhét vào lòng một nữ sinh.

" Bạn học này, có thể giữ giúp tôi một lát được không?"

" Có thể, có thể." Bạn nữ kia liên tục gật đầu, bộ dáng vô cùng nguyện ý.

Trước đây thanh danh của Dạ Bạch ở trường học bọn họ đều biết nhưng nói thật thấy một màn trước mặt mấy lời đồn thổi đó không cánh mà bay đi hết. Nhan sắc chính là chính nghĩa.

" Cảm ơn, lui về sau một chút." Dạ Bạch lên tiếng nhắc nhở một câu.

" Được được, chúng tôi sẽ tự bảo vệ chính mình." Bạn nữ nói xong liền tự giác lui lại mấy bước.

Mà Dạ Bạch lúc này mặt đầy nghi hoặc, bọn họ đang nói gì vậy? Cô chỉ muốn nói các cô ý lui ra sau tránh làm vướng tay vướng chân cô thôi mà. Trời ạ, trong não mấy người đó nghĩ gì không biết.

" Mày." Thân thủ của Dạ Bạch làm La Kỳ San có chút không ngờ tới, ánh mắt Dạ Bạch lạnh lẽo làm phía sau lưng có điểm phát lạnh. Nghĩ lại mình người đông thế mạnh chẳng lẽ lại sợ một cái Dạ Bạch.

Hắn nghĩ hắn lợi hại còn có thể một mình đấu tới hai mấy người sao? Như vậy nghĩ đến La Kỳ San không khỏi đắc ý đi lên.

" Xem ra trước kia mày đều diễn kịch, biết đánh nhau phải không? Để tao xem nhiều người như vậy mày có đánh hết không?"

Đối với Dạ Bạch mà nói đám người này còn quá non. Mấy đám giang hồ trên đường cô còn không để vào mắt huống chi là bọn họ. Nhiều người thì sao? Cô cũng đâu phải ăn chay. Hơn nữa đánh nhau là Dạ Bạch vô cùng hưng phấn, tốt nhất là phải có máu mới vui.

Ngay từ đầu Dạ Bạch chỉ là trốn tránh cùng bọn họ chơi chơi, thuận tiện làm nóng người. Mặt khác đều không khách khí đem một quyền trực tiếp đánh gục đối phương.

Có người ý đồ muốn đánh kén sau lưng Da Bạch cũng bị Dạ Bạch quăng ngã hung hăng nằm yên trên đất. Một đám hùng hổ xông tới, Dạ Bạch thuận thế mượn lực, chống ở bả vai bọn họ lộn một cái vững vàng đứng ở phía sau bọn họ. Mà La Kỳ San lúc này nhìn Dạ Bạch đang đứng trước mặt mihf không khỏi khẩn trương.

" Mày, mày dám đánh tao, tao nhất định làm mày chết thật khó coi." La Kỳ San không ngừng đe dọa Dạ Bạch.

" Vốn là đang tính nhẫn nhịn một chút." Dạ Bạch tính toán thủ đoạn của mình, gương mặt không khỏi nơ nụ cười đầy tà khí:" Nhưng mà, nếu cô đã nói vậy... tôi đây chính là chờ mong cô làm thế nào khiến tôi chết không tử tế. Bất quá trước đó, cô nên suy xét xem chính mình làm thế nào để tiếp tục sống."

Từng lời nói lạnh lẽo mang theo một nỗi sợ vô cùng to lớn bao quanh La Kỳ San khiến thân thể cô không khỏi bắt đầu run rẩy.