Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

Chương 4: Đừng nghĩ tới chuyện ăn vạ.

Nhìn ra mặt Chiến Lâm Dạ vẫn chưa hiểu vấn đề, Dạ Bạch đành tiếp tục nói.

" Tôi thì gặp nguy hiểm gì? Không phải tôi mới là người nguy hiểm sao?"

Cẩn thận nghĩ lại, lấy thân thủ cùng can đảm của Dạ Bạch thì hắn là nhân vật nguy hiểm mới đúng.

" Lên xe..." Thật muốn phiền lòng, Chiến Lâm Dạ nhìn Dạ Bạch trong lòng không khỏi kêu than sao người này lại nhiều lời như vậy chứ.

" Ồ." Dạ Bạch cũng không khách khí, đi thì đi đối với thiếu niên cũng chả có gì bất lợi.

Mà thủ hạ của Chiến Lâm Dạ lúc này được một phen sửng sốt, không biết đột nhiên từ đâu xuất hiện một thiếu niên thế nhưng chưa từng gặp qua chiến thiếu nhà bọn họ đối với ai kiên nhẫn như vậy.

Xe tới một trang viên rồi dừng lại, Dạ Bạch xuống xe, Trong tay còn cầm vali xách tay duỗi duỗi người, sợ bụng, có chút đói bụng.

" Dạ Bạch." Chiến Lâm Dạ xuống xe được một lúc chỉ có để dựa xe mới có thể đứng vững liền kêu Dạ Bạch một tiếng.

" Hả?" Dạ Bạch đem vali xách tay tiêu soái ném lên vai, không chút để ý hỏi lại.

" Lại đây đỡ."

" Này, tôi là đàn em của anh sao hả? Anh bảo tôi đỡ thì tôi liền phải đỡ. Tôi cũng cần mặt mũi chứ." Ban đầu Dạ Bạch cũng định đi qua, nghe được những lời này liền liên tục lùi về sau vài bước.

Chiến Lâm Dạ mặt đen đi vài phần, ánh mắt nhiễm một màu không vui, dường như đối với thiếu niên ngỗ nghịch này có chút bất mãn.

" Ta nói, anh nhiều tiểu đệ như vậy, tùy tiện kêu một người đỡ không được sao? Dù sao tôi cũng không đỡ, anh đừng có ăn vạ, anh cũng chả phải huynh đệ thân thiết gì của tôi, tôi không có lý do hầu hạ anh."

Dạ Bạch là người mồm miệng lanh lợi, nói những lời này vô cùng có đạo lý, vô phương phản bác. Hoàn toàn không để tâm việc mình đang ở địa bàn của ai, một chút nhận thức cũng không có.

" Chiến thiếu, để tôi." Thủ hạ Chiến Lâm Dạ đi tới muốn đỡ Chiến Lâm Dạ nhưng vừa mở miệng nói nửa câu liền nhận được một ánh mắt của Chiến Lâm Dạ dọa cho nuốt nốt lời còn lại.

Người hiểu chuyện đều nhìn ra Chiến thiếu của bọn họ đối với thiếu niên kia đặc biệt, rõ ràng là muốn gọi thiếu niên kia đỡ, lúc này đi lên còn không phải tìm chết sao?

Chiến Lâm Dạ nhìn về phía Dạ Bạch nhưng Dạ Bạch hoàn toàn không có ý muốn thỏa hiệp.

Chiến Lâm Dạ hít sâu một hơi nhịn xuống cục tức nhìn Dạ Bạch nói:" Tôi đi không nổi, cậu lại đây đỡ tôi một chút có được không? Cái này... cảm ơn."

Chiến Lâm Dạ dùng nốt sức lực còn lại nói lời ôn nhu nhất có thể với Dạ Bạch nhưng trong giọng điệu vẫn nghe ra điểm nghiến răng nghiến lợi. Bất quá lời này đối với Dạ Bạch vẫn là rất hữu dụng.

Người ta đã khách khí như vậy, đến cảm ơn cũng nói rồi nếu cậu không đỡ thì rất áy náy nha.

" Nếu anh thành tâm thành ý nói với tôi như vậy, tôi liền từ bi đỡ anh một lần, không cần cảm động tôi đâu." Dạ Bạch đi tới, nâng cánh tay Chiến Bạch Dạ vắt qua cổ mình, một tay duỗi ôm lấy eo Chiến Lâm Dạ, đỡ hắn.

Tay kia vẫn tự mình cầm vali xách tay giống như đồ vật bên trong vô cùng quan trọng.

Chiến Lâm Dạ tâm tình không khỏi có chút vui vẻ, trên mặt đều biểu lộ cả, hắn giống như biết được một nhược điểm của thiếu niên là chỉ ăn mềm không ăn cứng, có cá tính.

Thủ hạ đứng đó một đoàn hỗn loạn, Chiến thiếu bọn họ cũng ôn nhu như vậy sao? Thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?