Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

chương 6: Nghĩ cho dù là gương mặt gì cũng đều là bất lực.

" Huynh đệ trong túi đen kia là cái gì vậy?"

Ngụy Tuyên thấy không khí có chút xấu hổ, đôi mắt hướng bên cạnh nhìn nhìn, liền thấy bên cạnh Dạ Bạch có một cái túi đen liền muốn chuyển đề tài. Ngụy Tuyên nói xong ánh mắt đều tập trung đến cái túi đen kia.

Dạ Bạch đem cái túi lên ôm ở trên đùi, nghiêng đầu nhìn bọn họ nhướn mày:" Muốn biết sao?"

" Có thể không?" Ngụy Tuyên còn làm bộ rất lễ phép hỏi một câu, biểu tình trên mặt lại bán đứng hắn rõ ràng tò mò muốn chết.

Dạ Bạch lộ ra vẻ khó xử, suy tính một lúc, giọng điệu có chút nghiêm trọng:" Vậy... các anh cách xa một chút, có chút nguy hiểm."

Sắc mặt Ngụy Tuyên có chút thay đổi, nhanh chóng cách xa 3 mét, khoảng cách này chủ yếu là vẫn muốn nhìn cho rõ ràng.

Chiến Lâm Dạ lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Tuyên cái này là bị thiểu năng trí tuệ à?

Nếu thực sự có nguy hiểm, tên kia sao có thể đem đi đánh người, tùy tiện vứt lung tung chứ.

Động tác của Ngụy Tuyên làm Dạ Bạch thực vừa lòng còn nhìn về phía hắn hơi gật đầu, lúc này mới cẩn thận xoay người mở khóa.

Lúc mở cái túi Ngụy Tuyên thấy tay Dạ Bạch còn run rẩy không khỏi làm Ngụy Tuyên khẩn trương theo.

" Hay...hay không xem nữa."

Tuy là rất tò mò, nhưng nhìn dáng vẻ giống như thực sự rất nguy hiểm Ngụy Tuyên vội vàng mở miệng.

" Mở cũng mở rồi, anh xác định không muốn xem nữa à?" Dạ Bạch bày ra vẻ mặt tiếc hận chuẩn bị đóng khóa lại.

" Hay...hay vẫn là xem một chút đi." Nghe Dạ Bạch nói xong tâm tư Ngụy Tuyên lại bắt đầu dao động.

" Cẩn thận nhé." Dạ Bạch chậm rãi từng cút mở cái túi.

" Phanh!!" Nghe một tiếng vang Dạ Bạch lập tức lùi lại, cả người theo phản xạ nhảy đến sô pha.

" AAAAAAA..." Ngụy Tuyên phát ra tiếng hét chói tai, lập tức bảo vệ đầu ngồi xụp xuống.

" Ặc, ha ha ha, Ngụy Tuyên huynh đệ, anh như thế nào lại nhát như vậy, ha ha." Trò đùa dai thành công, mang theo cảm giác thú vị Dạ Bạch nhào vào sô pha cười lớn.

Ngụy Tuyên bị tiếng cười làm cho tỉnh, lúc này mới đứng lên đi tới nhìn thoáng qua phát hiện trong túi chỉ vèn vẹn có một tờ chi phiếu mà thôi.

Làm gì có cái gì nguy hiểm, đều hù dọa người ta. Nhớ lại vừa rồi tiếng động kia giống như là từ trong miệng Dạ Bạch phát ra.

" Ta nói, anh với cái lá gan này, chọc giận Chiến Lâm Dạ không phải một giây sau liền bị hù chết sao?" Dạ Bạch cảm thấy phản ứng của Ngụy Tuyên có chút hơi lố rồi.

Ánh mắt Chiến Lâm Dạ nhìn về phía Ngụy Tuyên cùng nhìn một người thiểu năng trí tuệ đều như nhau, tròn lòng có chút ghét bỏ, bên người anh sao lại có người như vậy chứ?

Ngụy Tuyên trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng vẫn muốn biện minh." Còn không phải ại cậu khoa trương như vậy làm gì, tay cũng run rẩy làm tôi tưởng thật, phản ứng có chút lớn."

" Nhìn người của anh kìa, còn biện minh như vậy." Dạ Bạch nhìn về phía Chiến Lâm Dạ, thật là một chút phản ứng cũng không có không khỏi chính mình vuốt cằm đánh giá Chiến Lâm Dạ:" Anh nói xem, anh có phải cảm thấy rất bất lực hay không?"

Chiến Lâm Dạ thưởng cho Dạ Bạch một ánh mắt xem thường, anh ngay từ đầu đều nhìn ra cho nên mới không phản ứng.

Không phải nghĩ anh cho dù là gương mặt gì cũng đều là bất lực đấy chứ? Bất lực là bệnh, anh không bệnh!

" Không phải." Xem Dạ Bạch hình như muốn nói thêm cái gì Chiến Lâm Dạ vẫn nên trả lời đi, miễn cho lát nữa gia hỏa này tự quyết định 'chuẩn bệnh' cho anh.