Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

chương 8: Không quan trọng việc hắn có muốn hay không

" Tôi mặc kệ, tôi muốn nói." Dạ Bạch nghĩ rồi, bất chấp đi lên.

" Hơn nữa vừa rồi tôi xem như cứu Chiến thiếu của các người hai lần, Chiến thiếu anh muốn báo đáp tôi thế nào?" Dạ Bạch nhìn về phía Chiến Lâm Dạ hơi hơi nhướn mày, rất có hứng thú hỏi một câu.

Thế nhưng người nào đó không thèm để ý đến cậu đã ngồi vào bàn cơm bắt đầu ăn không chút khách khí. Vừa rồi Chiến Lâm Dạ cũng nói bữa cơm này là vì bản thân chuẩn bị. Nhưng mà nghe được mấy lời này của Dạ Bạch ánh mắt Chiến Lâm Dạ không khỏi nheo lại, mang thêm chút cảnh giác. Hay là mục đích của thiếu niên là ở chỗ này?

" Cậu muốn gì? Tiền? Mottj trăm triệu tệ đủ không?"

" Một trăm triệu? Mạng của Chiến thiếu giá rẻ như vậy sao?" Dạ Bạch chăm chú ăn cũng không có nhìn về phía Chiến Lâm Dạ, chỉ là đối với tạ lễ như vậy một chút cũng không hài lòng.

" Vậy cậu cảm thấy bao nhiêu thì đủ?" Chiến Lâm Dạ thực chờ mong thiếu niên này đáp lại thế nào.

Còn tưởng rằng thiếu niên này khác với người khác không ngờ cũng như nhau cả thôi. Chiến Lâm Dạ có chút thất vọng nhìn về phía Dạ Bạch nhưng Dạ Bạch lại không chú ý tới chuyên tâm ăn đùi gà trong tay.

Bất quá Chiến Lâm Dạ nói chuyện, Dạ Bạch vẫn nghe được:" Anh chẳng phải chính mình tự tính ra mình giá trị bao nhiêu, sao tôi có thể tính ra cơ chứ."

" Cho nên?" Nghe Dạ Bạch trả lời thật có điểm nằm ngoài dự đoán của Chiến Lâm Dạ.

" Nợ tôi hai cái mạng, tất nhiên là muốn lấy mạng lại rồi." Dạ Bạch cầm khăn trên bàn đùng sức chà lau mu bàn tay, quay đầu nhìn về phía Chiến Lâm Dạ, thâm ý nói một câu.

Lúc này Ngụy Tuyên ;ập tức đứng trước Chiến Lâm Dạ, che chở hắn, cảnh giác nhìn Dạ Bạch.

" Yên tâm,nếu thật sự muốn mạng của hắn. Tôi đâu cần tốn sức đi cứu hắn làm gì." Dạ Bạch khẽ cười một tiếng đứng dậy, dựa vào bàn bên cạnh:" Không cần khẩn trương như vậy."

" Lại nói nếu tôi thực sự muốn động thủ, chắc gì anh đã ngăn nổi tôi."

Dạ Bạch đối với việc giết người còn rất có tự tin.

" Cho nên cậu là muốn cái gì?" Chiến Lâm Dạ dường như không hoảng hốt, chỉ là cảm thấy có điểm không nhìn thấu Dạ Bạch.

Còn tưởng rằng tiểu gia hỏa này đơn thuần, còn nghĩ đã có thể nhìn thấu, trên thực tế thì tất cả đều là giả dối.

" Lần sau có cơ hội gặp lại lại nói sau, lại cùng anh nói chuyện a."

Ra tay cứu Chiến Lâm Dạ vón dĩ không phải ý của Dạ Bạch, cậu vốn dĩ chỉ muốn hô một tiếng rồi đi thôi. Ai biết sau đó lại gặp nhiều chuyện như vậy chứ. Bất quá kết quả cũng xem như không tồi.

" Hôm nay cảm ôn đã tiếp đãi, tôi phải đi rồi." Dạ Bạch đem chi phiếu dính máu cất lại vào túi tiền, đưa lưng về phía Chiến Lâm Dạ phất phất tay.

Nói đi là đi luôn sao?

Chiến Lâm Dạ ánh mắt lại bao trùm một màn nghi hoặc, không chạm nổi tới tâm tư của thiếu niên này đi. Muốn gọi thiếu niên ở lại nhưng lại không có lý do gì vì thế Chiến Lâm Dạ không khỏi nhíu mày.

" Chi phiếu bị dính máu cậu còn muốn đổi không?" Chiến Lâm Dạ như lơ đãng hỏi ột câucâu, kỳ thật đây là lý do anh suy nghĩ nửa ngày mới ra.

Dạ Bạch quay đầu lại cười thật sáng lạn:" Một trăm triệu sao tôi có thể không đổi được chứ."

" Tôi có thể giúp..." Chiến Lâm Dạ vừa định mở miệng nói, làm cho thiếu niên cầu xin anh, anh có thể sẽ đổi cho không nghĩ tới thiếu niên lại tự có dự định của chính mình.

" Không cần đâu, tôi trở về tìm ông chủ sòng bạc đổi một tờ mới là được." Dạ Bạch tâm tình tựa như rất tốt:" Không thể để tiện nghi cho hắn được."

" Người nào chịu đổi cho cậu chứ." Ngụy Tuyên không khỏi nói xen vào một câu.

" Hơ, không quan trọng việc hắn có muốn hay không." Dạ Bạch nói xong liền mang theo một cỗ khí thế, bước chân đi ra ngoài:" Đừng tiễn, có cơ hội gặp lại, nhớ kỹ anh thiếu tôi hai cái mạng."