[1] Tú sắc khả xan: vẻ đẹp có thể thay cơm.
Lúc dì Thanh nhận lấy thẻ còn có chút mông lung.
Sau đó, chờ bà khôi phục lại tinh thần thì Hoa Khâm ngồi vào xe đi mất.
Bà hơi khựng lại một chút rồi nhìn xuống Thượng Dật Cảnh, dùng giọng điệu hỏi thăm, nhẹ nhàng như dỗ trẻ nhỏ: "Có muốn đi dạo trung tâm mua sắm với dì Thanh không?"
Thượng Dật Cảnh thu lại ánh mắt nhìn theo ô tô đã đi xa, "Ừm" một tiếng.
Dì Thanh thấy dáng vẻ của Thượng Dật Cảnh, nhịn không được cảm thán: "Hoa tổng thật sự đã thay đổi. Đối xử rất tốt với mọi người, cũng đối xử rất tốt với tiểu thiếu gia, trước kia thì chưa bao giờ muốn dùng nhiều hơn một phân tiền trên người cậu. Hơn nữa, bây giờ Hoa tổng cũng biết chăm lo cho gia đình, còn đi công ty làm việc."
Thượng Dật Cảnh nhịn không được lạnh lùng nghĩ thầm dưới đáy lòng.
Tốt với cậu?
Đêm qua hắn còn hận không thể bóp chết cậu đó.
Miệng Trương Thanh liên miên lải nhải, Thượng Dật Cảnh cảm thấy hơi phiền, nhịn không được đáy gãy lời Trương Thanh: "Dì Thanh, chúng ta đi thôi."
Trương Thanh dừng một chút, sau đó mới há to miệng, gật đầu đồng ý: "Được."
Tài xế của Hoa gia không phải chỉ có một người. Trương Thanh ở Hoa gia cũng được tám chín năm, chí ít gì cũng xem như có chút quan hệ tốt, bà gọi điện thoại cho Lưu Tiềm: "Ông Lưu à, chúng tôi cần ra ngoài một chút, ông xem có thời gian rảnh không?"
Đối phương nói gì đó, Trương Thanh cười: "Được, chúng tôi đang ở sân trong, khi nào ông đến thì gọi tôi."
Cùng lúc đó, chiếc xe Bentley đen dừng trước cửa công ty cao ốc Hoa Hoàng, Hoa Khâm mặt một bộ tây trang đen, vô cùng soái khí.
Từ hôm qua sau khi Hoa Khâm trở về, tất cả nhân viên Hoa Hoàng đều sôi trào.
Edit: Vee Chimte
Các cô đều biết tuyệt thế mỹ nam hôm qua là phế vật Hoa gia mà các cô đã từng xem thường, trào phúng trong quá khứ. Trong lúc nhất thời, tâm lý của tất cả mọi người trên dưới trong công ty đều có chút vi diệu.
Hôm nay, thêm lần nữa được diện kiến dung nhan của Hoa Khâm, các cô đều cảm thấy tất cả chuyện trước kia đều là mây bay!!!
Đặc biệt là phía dưới mắt phải của Hoa Khâm có một nối ruồi duyên, đơn giản là rất đẹp trai lại yêu dã có được không?
Nếu như Hoa tổng cười lên, nối ruồi duyên lộ ra, thì tuyệt vời biết bao nhiêu?
Tất cả mọi người ở đại sảnh đều không nhịn được liếc trộm một cái, nhưng lại sợ bị Hoa Khâm phát hiện lưu lại ấn tượng xấu, xoắn xuýt cực kỳ.
Có người gan lớn, dùng tay che chắn, lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Đợi đến khi Hoa Khâm đi vào thang máy, một người phụ nữ bên kia lập tức nhảy đến bên người chụp hình, hận không thể đoạt lấy điện thoại, dồn dập hỏi: "Có chụp được không có chụp được không?"
"Có chụp được..." Người phụ nữ kia hơi không tình nguyện đưa ảnh chụp ra.
"Thứ tốt phải biết chia sẻ với nhau, tuyệt thế mỹ nam phải cùng nhau thưởng thức!" Người nọ không chút do dự, lập tức đoạn lấy điện thoại.
Bức ảnh chụp không tệ.
Trong hình là Hoa Khâm mặc tây trang, mặt nghiêng một bên, không lạnh nhạt như bên ngoài, mà ngược lại hơi lộ ra vẻ dịu dàng. Làn da trắng nõn gần như trong suốt. Lông mi của hắn rất dài, hơi rũ xuống. Khóe mắt hơi nhếch lên, đặc biệt là nối ruồi duyên kia, vừa lộ ra cảm giác cao quý và yêu dã, vừa không khiến người khác cảm thấy mâu thuẫn, ngược lại làm cho lòng người càng rộn ràng.
"Tại sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy chứ." Người phụ nữ che lấy trái tim, cảm thấy mình muốn chết chìm trong giá trị nhan sắc cấp max level này rồi.
"Nhìn đủ rồi thì trả lại cho tôi." Người phụ nữ chụp ảnh cực kỳ không tình nguyện.
"Nhanh đi làm thôi mấy má, giá trị nhan sắc có thể ăn được sao?"
Ngay lúc này, trên đầu người phụ nữ truyền đến một trận đau nhức, cô ta nhìn qua, phát hiện người đến là ai thì lập tức hoảng sợ: "Chào tổng giám Quách."
"Đây là văn kiện phía trên truyền xuống, cầm đi xử lý đi." Quách Minh Lệ khẽ gật đầu, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lẽo.
Nói xong lời này, cô đem tư liệu đưa cho người phụ nữ, giống như hận trời cao, quay lưng bước đi.
Người kia lúc này mới thở ra một hơi, nghĩ đến Quách Minh Lệ không nghe được, lá gan cũng lớn: "Đương nhiên là có thể, trên đời này có cái gọi là tú sắc khả xan!"