Vừa về đến nhà Đại Ninh Ninh quấn ngoài cửa đi tới đi lui, Thẩm Trường Ninh đã lâu không thấy nó thì rất nhớ, bế nó lên chà đạp hồi lâu, Trương Hoàn cất sủi cảo đem từ nhà Lê Sinh về vào tủ lạnh, lúc đi ra thì thấy một màn này.
Anh hết sức ngạc nhiên, “Không phải anh nói không ôm mèo hay sao? Anh chê nó vừa dơ vừa rụng nhiều lông mà?”
Thẩm Trường Ninh nào nhớ đến cái flag hồi xưa mình từng cắm này nữa, hắn biện hộ, “Anh đây là yêu ai yêu cả đường đi.”
Trương Hoàn tin hắn mới là lạ, Thẩm Trường Ninh bây giờ chăm sóc Đại Ninh Ninh còn kỹ hơn cả anh, lúc Đại Ninh Ninh ăn cũng phải ngồi một bên nhìn chằm chằm, lại thường xuyên chụp ảnh nó đủ các kiểu, đồ hộp với đồ chơi hắn mua đủ để nuôi ba con mèo. Trương Hoàn không hề biết rằng đây là quá trình tha hóa thành một con sen, nó sẽ khiến bạn phải thỏa hiệp từng chút một, nhượng bộ từng bước một, sau đó biến thành chủ nhân của bạn cưỡi trên đầu bạn mà tác oai tác quái, từ đó đánh không được mắng không xong.
Thẩm Trường Ninh tắm rửa xong thì trốn vào trong phòng vùi đầu làm bài tập, đồng chí Lê Sinh quả nhiên là nghĩ những gì dân nghĩ, lo những gì dân lo, gửi cho hắn đâu phải chỉ là gv bình thường mà nó chính là một cuốn sách phổ cập tri thức trực bằng phim, nhìn hình ảnh hai người đàn ông làm tình Thẩm Trường Ninh phát hiện mình vẫn có chút không được tự nhiên, hắn nhanh chóng chọn những phần trọng điểm, nghiêm túc ghi nhớ làm thế nào để người nhận không bị thương, vừa xem vừa không kìm được mà gật đầu, thì ra là thế, hắn cảm thấy bản thân mình giờ phút này đã nắm được ngọn cờ của lý luận chủ nghĩa rồi.
Thẩm Trường Ninh vốn định chờ hấp thu toàn bộ ‘Tri thức mới’ cho tốt rồi mới duỗi móng vuốt, nhưng nào ngờ thỏ trắng nhỏ lại tự nhảy vào lòng mình.
Trương Hoàn rửa xong cherry thì kêu Thẩm Trường Ninh nhưng mãi vẫn không thấy ai trả lời, gõ cửa hồi lâu không thấy gì thì mở cửa ra, lúc đi vào thấy Thẩm Trường Ninh đang ngồi tựa người vào đầu giường chơi điện thoại, anh không nghĩ nhiều mà đi qua, đúng lúc nhìn thấy hai cơ thể trần trụi quấn quýt trên màn hình ipad. Anh ngay lập tức rời mắt đi, không biết phải làm gì.
Thật ra Thẩm Trường Ninh đã xem xong rồi, vừa mới tháo tai nghe trả lời tin nhắn, lại không ngờ video vẫn chưa kết thúc còn chiếu lại những đoạn cao trào, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, buông điện thoại ra cầm lấy cái bát trong tay Trương Hoàn để xuống đầu giường, kéo anh ngã vào trong ngực mình.
Hắn cầm lấy tai nghe nhét vào tai Trương Hoàn, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ngay lập tức vang lên dọa Trương Hoàn giật mình muốn né, Thẩm Trường Ninh trực tiếp giam người lại không cho động. Sau đó hắn xoay đầu Trương Hoàn để anh đối diện với màn hình, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Lê Sinh gửi tư liệu học tập cho anh, chúng ta cùng nhau học được không?”
Trương Hoàn thầm phỉ nhổ trong lòng, đây mà là tư liệu học tập gì chứ! Nhưng vẫn không kìm được tò mò chậm rãi mở mắt nhìn, Thẩm Trường Ninh mở lại từ đầu, trên màn hình hai người đàn ông đang dịu dàng hôn nhau, Trương Hoàn được mở rộng tầm mắt, thế mới biết hôn môi còn có nhiều kiểu như vậy, tính cảnh giác cũng dần buông lỏng.
Thẩm Trường Ninh ôm Trương Hoàn vừa xem vừa lấy cherry từ trong cái bát bên cạnh đút cho Trương Hoàn một trái mình một trái, ăn xong lại đưa tay ra trước miệng Trương Hoàn, Trương Hoàn ngượng ngùng không chịu nhả hạt vào tay hắn, Thẩm Trường Ninh cũng để yên, nói: “Không sao, lát anh rửa.”
Trương Hoàn đành phải nhè hạt vào trong tay Thẩm Trường Ninh, cảm giác này so với bình thường được hắn hôn thì xấu hổ hơn rất nhiều.
Thẩm Trường Ninh vứt hạt trong tay vào thùng rác cạnh giường, lấy giấy lau tay, lúc này hai người trên màn hình đã bắt đầu khẩu giao cho nhau, Trương Hoàn ngượng ngùng không dám xem lại bị Thẩm Trường Ninh quay mặt bắt nhìn, bên tai là tiếng nước dính nhớp, anh dịch mông cả người căng thẳng.
Bàn tay Thẩm Trường Ninh chậm rãi trượt xuống, cách quần ngủ chạm vào nhóc Trương Hoàn đã sớm đứng lên, cười khẽ một tiếng: “Nó thật có tinh thần.”
Mặt Trương Hoàn đỏ như muốn bốc khói, anh chưa từng biết Thẩm Trường Ninh lại như vậy, trong lòng muốn mắng người nhưng vì vốn từ hạn hẹp mà chỉ biết quanh quẩn giữa lưu manh với đại lưu manh.
Còn chưa mắng được mấy câu hai mắt anh đã trợn trừng, chỉ thấy trên màn hình một người đang giúp người kia mở rộng, Trương Hoàn cứ vậy nhìn người kia nhét một ngón tay vào, sau đó là hai ngón, chuyện này đánh sâu vào nhận thức bao nhiêu năm qua của Trương Hoàn, hóa ra đàn ông với nhau lúc làm tình là dùng chỗ đó.
Thẩm Trường Ninh một bên cách quần chơi đùa một bên ngậm lấy vành tai Trương Hoàn, miệng thở dốc mơ hồ nói, “Ngoan, đừng sợ, chuyện này không có gì xấu hổ, hai người yêu nhau làm tình là chuyện bình thường, có anh đây, em đừng lo lắng.”
Trái tim Trương Hoàn lại lần nữa trở về chỗ, cố nén ngượng ngùng tiếp tục xem, vẻ mặt bọn họ không biết là đau hay sướng, giống như trên đời này chỉ còn lại đối phương, hai người dùng phương thức này để biến thành một chỉnh thể.
Trái tim Trương Hoàn đập thình thịch, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên nhưng anh vẫn muốn cùng Thẩm Trường Ninh làm chuyện như trên màn hình.
Trương Hoàn quay đầu tìm đến môi Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, xoay người đè anh xuống nụ hôn mãnh liệt nặng nề đáp xuống, hai người đều vội vàng cởi áo quần đối phương đến khi toàn thân trần trụi.
Thẩm Trường Ninh lúc này lại thong thả hôn thẳng một đường đi xuống, môi, hầu kết, xương quai xanh, núm vú, rốn, Trương Hoàn khó nhịn vặn vẹo thân thể, vô thức cong chân lại. Thẩm Trường Ninh tiếp tục hôn xuống, cố ý bỏ qua bộ phận nào đó đang kêu gào muốn được an ủi, tinh tế liếm mút đùi trong, có mấy chỗ bị mút đến xuất huyết, để lại một chuỗi dấu hôn đỏ thẫm.
Thẩm Trường Ninh nâng đùi phải Trương Hoàn lên đặt trên vai, hôn liếm dọc theo cẳng chân đến tận gót chân, Trương Hoàn giơ cánh tay che mắt không dám nhìn thẳng tư thế xấu hổ này.
Trước đây khi bọn họ còn chưa ở bên nhau, có một tối Thẩm Trường Ninh đi vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy Trương Hoàn trong phòng bếp, ngày đó đêm đã khuya, Trương Hoàn nghĩ rằng sẽ không gặp ai cho nên chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ, hai cẳng chân trắng nõn thon dài trực tiếp lộ ra bên ngoài, Thẩm Trường Ninh lúc ấy đứng sững sờ nơi đó, trong mắt chỉ còn lại đôi chân kia. Đột nhiên Trương Hoàn nhón chân lấy đồ, Thẩm Trường Ninh ngơ ngác nhìn gót chân mượt mà nâng lên, gân Achilles bởi vì dùng sức mà lõm sâu hai bên khiến cho mắt cá chân trông càng thêm tinh tế, cơ bắp cẳng chân căng chặt hiện ra độ cung mê người nhất.
Sau khi hắn lấy lại tinh tình thì vọt vào phòng như chạy trốn, đêm đó nằm mơ cả một đêm.
Thẩm Trường Ninh cuối cùng cũng được làm chuyện mà trong mơ hắn muốn làm nhất, chân Trương Hoàn bị hắn liếm ướt đẫm, lóe lên ánh nước, hắn còn ngại không đủ đột nhiên tăng lực dùng răng cắn một cái, Trương Hoàn ‘A’ lên một tiếng, lại nhanh chóng ngậm miệng, chân trở nên căng cứng. Thẩm Trường Ninh giống như phát hiện được trò thú vị, liếm láp biến thành gặm cắn, để lại một chuỗi dấu răng. Trương Hoàn cắn môi nhẫn nhịn không rên rỉ thành tiếng, nhưng tiếng thở dốc cùng giọng mũi vẫn không cách nào ngăn nổi mà thoát ra.
Thẩm Trường Ninh cuối cùng cũng buông tha chân Trương Hoàn, cầm một trái cherry đút cho cái người sắp khóc kia, sau đó lại lần nữa hôn lên, đầu lưỡi câu triền, anh đào trong miệng bị cắn nát, chất lỏng màu đỏ tím chảy dọc theo khóe miệng, đáp xuống cổ Trương Hoàn nhiễm lên làn da trắng tuyết với mạch máu màu xanh lá khiến cho nó trông càng thêm sắc tình diễm lệ.
Thẩm Trường Ninh vươn tay lấy bôi trơn trong ngăn kéo tủ đầu giường, hắn thầm cảm thấy may mắn vì mình phòng ngừa chu đáo. Trương Hoàn đột nhiên cảm giác thân dưới chạm đến chất lỏng lạnh lẽo, sau đó là vật lạ tiến vào trong cơ thể, cảm giác không thoải mái này khiến anh căng cứng cả người, nhưng rồi dần thả lỏng thân thể.
Đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, hai mắt khép hờ, lông mi run rẩy, dáng vẻ ẩn nhẫn kia khiến máu toàn thân Thẩm Trường Ninh đều chảy xuôi về thân dưới, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, ăn sạch em ấy.
Hắn sợ Trương Hoàn bị thương nên hết sức kiên nhẫn mở rộng, mãi cho đến khi ba ngón tay có thể thuận lợi ra vào, Thẩm Trường Ninh lúc nãy đã mồ hôi đầy đầu, gân xanh trên trán cũng nhô hết cả lên. Khoảnh khắc tiến vào, nước mắt gần như ngay lập tức chảy ra từ khóe mắt anh, hoàn toàn là vô thức, không phải hạnh phúc hay là bi thương, Thẩm Trường Ninh chậm rãi liếm sạch nước mắt anh, nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm không em?”
Trương Hoàn ôm chặt cổ hắn, chôn mặt ở trong vai hắn, lắc đầu.
Sao có thể không đau được chứ? Cả người như bị bổ làm hai, nhưng đau đớn này là Thẩm Trường Ninh cho, nó tựa hồ như mang theo cả vui sướng, Trương Hoàn thậm chí còn hy vọng có thể đau thêm chút nữa để mình ghi nhớ ký ức này càng sâu.