[NAMJIN VER] BÁNH BAO NHÀ AI

Chương 43 Bạn trai của Chính Quốc là Kim Tại Hưởng

Ô Thạc Trân lái xe không được mấy lần, bằng lái xe là do giáo sư bắt cậu đi thi, tốc độ xe cậu lái căn bản không khác gì tốc độ đi xe đạp. Cậu đi siêu rùa bò, so với việc lái xe không ổn định mà lo lắng, còn không bằng đi chậm một chút đến bệnh viện, dù sao Điền Chính Quốc cũng nói hắn không bị gì nghiêm trọng lắm.

Điền Chính Quốc dựa trên băng ghế nghỉ ngơi, tai trái truyền nước.

Ô Thạc Trân cúi đầu cẩn thận kiểm tra kết quả khám sức khỏe của Điền Chính Quốc, thì thầm trong miệng, “Tiền đúng là vạn năng, bản kết quả này bình thường phải đến sáng mai mới có, giờ thì sao, một giờ đã có, ừm, các chỉ tiêu đều bình thường, chỉ là huyết áp hơi thấp, nhịp tim cũng không được ổn định lắm…” Quay đầu nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình cậu có hơi mất tự nhiên hỏi, “Mấy ngày nay không phải cậu lao lực quá độ đấy chứ?”

Điền Chính Quốc trợn mắt, quẳng cho cậu một cái nhìn khinh bỉ. Vừa rồi ở quán cà phê hắn cảm thấy choáng váng đầu, nhưng từ lúc truyền nước lại bắt đầu thấy buồn ngủ.

Ô Thạc Trân thấy hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, lấy di động gọi điện thoại ở nhà, bảo Tào quản gia đi đón Bánh Bao.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, nghĩ nghĩ, lại cầm điện thoại gọi tiếp, “Tôi ngồi cùng Chính Quốc truyền nước, cơm tối không cần chờ tôi.”

Kim Nam Tuấn đưa văn kiện đã kí xong cho thư kí, nhìn khung ảnh đặt trên bàn làm việc, là ảnh khi ngủ của Ô Thạc Trân và Bánh Bao, Ô Thạc Trân ôm Bánh Bao vào lòng, hai người mặt đối mặt ngủ say sưa. Khóe miệng mang theo mỉm cười, anh hỏi, “Cậu ta bị bệnh?”

Nhìn Điền Chính Quốc có vẻ đang ngủ, Ô Thạc Trân thấp giọng đáp, “Sắc mặt không tốt lắm, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra, không có việc gì.” Cắn cắn môi, cậu hơi lo lắng nói, “Không biết Điền Chính Quốc hẹn hò với cái loại bạn trai gì, mấy ngày nay khẳng định gây sức ép với cậu ấy không ít.”

Anh không ngờ cậu lại nói với mình chuyện này, tuy rằng là quan tâm người khác, nhưng không thể phủ nhận, người này rốt cuộc đã biết than thở với mình.

“Không cần phải xen vào.” Anh dùng gót chân suy nghĩ cũng biết là ai gây sức ép với người ta như vậy, không phát hiện tên nào đó dạo này yên ắng lắm sao, cũng không đến nhắc nhở thở than với anh bản thân bị bỏ rơi, lại còn ngoan ngoãn bay bay lượn lượn trên trời, nếu là trước kia? Chậc chậc, không biết sẽ ầm ĩ thế nào đâu.

Ô Thạc Trân bĩu môi, người này rõ ràng nếu không phải là chuyện của cậu và Bánh Bao, liền sẽ dùng cách nói chuyện ngắn gọn dứt khoát như vầy.

“Đó là bạn của tôi!” Cho dù chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng cậu không thể mặc kệ được.

Kim Nam Tuấn cảm thấy không cần thiết phải để người ngoài ảnh hưởng đến cảm tình đang chuyển biến ngày càng tốt của bọn họ, cho nên lúc này không so đo với cậu, dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội xử lí cậu.

“Bảo bối ngoan nào, đừng gây nữa, chút anh đến đón em.” Kim Nam Tuấn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ về rồi, cho dù còn vài việc chưa hoàn thành, nhưng anh là sếp, ai quy định sếp phải tăng ca chứ!

“Không được gọi như thế!” Ô Thạc Trân mỗi lần nghe anh gọi mình như thế đều cảm thấy máu dồn lên mặt, mắc cỡ chết đi được.

“Cứ gọi.” Nam nhân rất thích cách xưng hô này, dựa vào cái gì mà không gọi.

Ô Thạc Trân hờn dỗi, không nói nữa, không thể nói lý!

Kim Nam Tuấn chỉ cần nghe tiếng thở phì phò của cậu là biết, bây giờ khẳng định cậu giống hệt Bánh Bao, bĩu môi tức giận rồi! Có thể do vấn đề di truyền, cho nên Bánh Bao có một số thói quen rất giống Ô Thạc Trân.

“Đón em ở đâu?” Nghĩ nghĩ, anh cầm lấy chìa khóa xe chờ tan làm liền đi luôn, tận mắt nhìn thấy người này tạc mao còn thú vị hơn nhiều.

“Ở bệnh viện Nhân dân, lúc đi anh tiện đường mua ít táo, Bánh Bao ở nhà không hay ăn lắm.” Ô Thạc Trân nhớ tới dạo này Bánh Bao khi đi vệ sinh không được thuận lắm (túm lại là dễ vào khó ra), mở miệng sai vặt nam nhân.

“Không.” Mua táo? Mua thế nào? Chưa mua bao giờ.

Biết lời này của nam nhân tuyệt đối là thật, Ô Thạc Trân cũng không yêu cầu nữa, chốc nữa về tiện đường tự mình mua vậy, miễn cho lúc đó nam nhân không biết lại mua về một đống gì thì chết dở.

“Vậy anh đến đây đi, lái xe chậm thôi.”

“Ừ.” Nói xong hai người cúp điện thoại.

Ô Thạc Trân xoay người thấy Điền Chính Quốc mở to mắt nhìn mình, cậu mỉm cười, nhẹ giọng hỏi hắn, “Cậu không ngủ à?”

Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái, cảm thấy không còn choáng như nãy nữa, “Nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi, mình không sao.”

Ô Thạc Trân lắc đầu, kéo lại áo khoác đắp trên người vừa bị tuột xuống của hắn, ngồi bên cạnh hắn nói, “Mình gọi cho quản gia đi đón Bánh Bao rồi, chốc nữa Kim Nam Tuấn đến đón mình, giờ ở cùng cậu một lúc.”

“Cảm ơn.” Điền Chính Quốc cười, dù cậu không chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng cậu cũng không đối xử xa cách với hắn, vậy là đủ rồi.

Ô Thạc Trân thấy hắn không ngủ nữa, liền ở bên cạnh nói chuyện phiếm với hắn, trò chuyện trò chuyện không khí liền thay đổi….

“Thạc Trân, sao cậu còn gọi cả họ cả tên của Nam Tuấn vậy, anh ta không tức giận à?”

Mất tự nhiên ho khan mấy tiếng, Ô Thạc Trân xấu hổ, “Không.” Trời biết cái tên mặt dày kia mà nghe được cậu gọi như thế sắc mặt đen thế nào.

Điền Chính Quốc không tin nhướn mày, nói, “Cậu quay đầu lại liền biết anh ta có tức giận hay không?” Vừa rồi lúc hắn hỏi câu này đúng lúc Kim Nam Tuấn đi đến chỗ họ, chẳng qua Ô Thạc Trân đưa lưng về phía cửa nên không biết.

Ô Thạc Trân quay mạnh về phía sau, liền thấy người đàn ông anh tuấn thân hình cao lớn đang xị mặt thối….Tuy rằng mặt anh chẳng có mấy biểu tình, nhưng Ô Thạc Trân biết, lúc này nam nhân nhất định rất buồn bực.

Cố gắng kéo một nụ cười cứng ngắc, Ô Thạc Trân đứng lên, thực tự nhiên đưa túi xách ôm trong lòng đưa cho nam nhân, nam nhân cũng thực tự nhiên tiếp nhận, động tác cứ như đương nhiên.

Kim Nam Tuấn đưa mắt nhìn Điền Chính Quốc đang ngẩng đầu nhìn hai người, gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay đầu nhìn cậu, kéo tay cậu nắm ở trong tay mình, bất mãn nhíu mày, “Lạnh?” Tay người này lạnh như băng rồi.

Ô Thạc Trân lắc đầu, có chút ngượng ngùng, đây là bên ngoài, sao anh lại động tay động chân rồi, cơ mà cậu cũng không rút tay về, bàn tay to dày của nam nhân rất ấm áp.

“Không lạnh.” Sau khi sinh Bánh Bao thân thể cậu vẫn luôn không ổn, cho nên một năm bốn mùa tay chân đều lạnh ngắt, lâu rồi cậu cũng quen.

Kim Nam Tuấn cởi tây trang khoác lên người cậu, “Bên ngoài nổi gió.”

Gật đầu, cậu thích kiểu quan tâm này, “Cảm ơn.”

Khóe miệng khẽ cong lên, nam nhân nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại, “Đi thôi.” Bánh Bao còn đang ở nhà chờ bọn họ về ăn cơm.

Ô Thạc Trân có chút lo lắng khi để Điền Chính Quốc ở lại đây, nhỡ đâu lúc hắn ngủ kim chạy thì sao.

Điền Chính Quốc lắc đầu tỏ vẻ không cần, nói, “Hai người cứ đi đi, mình không ngủ.”

Kim Nam Tuấn cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc, nhướn mày, “Gọi điện cho anh ấy đi.”

Điền Chính Quốc bĩu môi, “Khỏi cần.”

“Tùy cậu.” Kim Nam Tuấn cũng không nói thêm nữa, kéo Ô Thạc Trân xoay người rời đi.

“Ai! Anh chậm lại chút đi!” Ô Thạc Trân bị túm đi, quay đầu nói với Điền Chính Quốc, “Bọn mình đi đây, có gì nhớ gọi điện thoại nhé.”

“Ừ, tạm biệt.” Điền Chính Quốc phất phất tay, cảm thấy có chút chua xót.

Vừa rồi nhìn hành động của hai người, chút chờ mong còn sót lại trong lòng hắn đều mất sạch. Vốn dĩ hắn nghĩ chỉ cần Kim Nam Tuấn đối xử không tốt với Ô Thạc Trân, thì mình sẽ còn cơ hội. Nhưng hiện tại xem ra, người đàn ông máu lạnh kia là thật lòng, bằng không sao có thể tự mình tới đón, lúc gần đi còn nhỏ nhen không quên trừng mình một cái.

Ngồi vào xe Kim Nam Tuấn, Ô Thạc Trân quay đầu liền hỏi, “Anh biết là ai à?”

“Ừ.” Cầm túi xách đặt xuống ghế sau, nam nhân gật đầu.

“Ai?” Nheo mắt, Ô Thạc Trân không hài lòng cho lắm, người này có chút việc nhỏ này còn giấu cậu, lẽ nào nam nhân còn giấu cậu thật nhiều chuyện mà cậu không biết?

Kim Nam Tuấn nghiêng mặt, hôn lên chóp mũi lành lạnh của cậu, nói thẳng ra, “Anh trai anh.”

Ô Thạc Trân suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, như thế nào cũng không ngờ lại là Kim Tại Hưởng.

“Sao hai người bọn họ lại thành như vậy?” Ô Thạc Trân khó hiểu nghiêng đầu, mắt to chớp chớp nhìn nam nhân, cậu không biết dáng vẻ mình hiện tại có bao nhiêu câu nhân dụ dỗ.

Kim Nam Tuấn kể từ ngày đó được nếm qua một lần liền tiếp tục bị cấm dục, cho nên lúc này y vô cùng có xúc động muốn hóa sói.

Nhìn thấy mắt anh lóe sáng rõ ràng, Ô Thạc Trân co rụt về phía sau, vẻ mặt cảnh giác, “Anh….anh đừng lại gần đây….Ưm….” Đáng tiếc, trong xe chật hẹp, cậu tránh không nổi.

Hôn một lúc lâu Kim Nam Tuấn mới buông cậu ra, vừa lòng nhìn hai má cậu ửng hồng, lại vươn người qua liếm lên cánh môi sưng đỏ.

Ô Thạc Trân ngửa đầu, đôi mắt nửa mở long lanh nước, ánh mắt mơ màng.

“Bảo bối.” Giọng nói nam nhân trầm thấp khàn khàn, lộ rõ giờ phút này anh có bao nhiêu kiềm chế.

Giật mình một cái, Ô Thạc Trân đẩy đẩy anh, “Anh đừng thái quá.” Trong mắt người này hiện rõ dục vọng muốn nuốt sạch cậu vào bụng.

Kim Nam Tuấn hít sâu, lại gặm hai phát lên làn da bóng loáng ở cổ cậu, rồi mới ngồi thẳng lưng khởi động xe.

Ô Thạc Trân liếm môi, “Anh còn chưa trả lời tôi đâu!” Đều đã bị chiếm tiện nghi rồi, vậy phải nói cho cậu điều cậu muốn biết chứ, không thì cậu chịu thiệt à.

Châm một điếu thuốc, nam nhân hừ cười một tiếng, “Chính Quốc tự mình dâng lên.” Kim Tại Hưởng là người như thế nào anh hiểu rất rõ, bình thường có thể mặt dày không cần mặt mũi, đê tiện đáng khinh, nhưng những chuyện như thế này sẽ tuyệt đối không chủ động.

“Hả?” Kinh ngạc mở lớn miệng, Ô Thạc Trân khó hiểu, sao lại thế này?

“Quan tâm như vậy?” Bật cười vì vẻ mặt của cậu, Kim Nam Tuấn không hề có tiết tháo bán đứng anh mình, chỉ vì muốn dỗ cho Ô Thạc Trân cao hứng.

“Nghe nói là cầu mà không được, lui từng bước.” Nói xong lời này, Kim Nam Tuấn nhướn mày nhìn Ô Thạc Trân một cái, ý tứ chính là, người cầu mà không được là ai chẳng phải em đã rõ ràng?

Ô Thạc Trân bị anh nhìn có chút tức giận, nâng tay đánh lên đùi của nam nhân một cái, bất mãn trừng mắt, “Không được nói lung tung.” Cậu và Điền Chính Quốc là quan hệ nam nam thuần khiết.

Bĩu môi, Kim Nam Tuấn cũng không để ý, nhưng loại hành động thân mật này anh thích.

“Tại Hưởng nói là Chính Quốc chủ động tìm anh ấy, cụ thể ra sao anh không hỏi.” Thể hiện rõ ràng thái độ không quan tâm.

Ô Thạc Trân cảm thấy nếu nam nhân mở miệng hỏi, nhất định Kim Tại Hưởng sẽ nói cho anh.

“Em muốn biết?” Kim Nam Tuấn không đợi cậu mở miệng, quay đầu nhìn cậu.

“Ừ ừ.” Ô Thạc Trân gật đầu, hào phóng thừa nhận mình cũng có tâm tư bát quái (tò mò tám chuyện).

Nam nhân gật đầu, nói, “Anh hỏi giúp em, tối ở cùng anh.” Ý tứ rất rõ ràng, muốn biết? Vậy thì dễ thôi, anh hỏi cho em, nhưng mà, em cũng phải cho anh chút ngon ngọt.

Ô Thạc Trân lắc đầu, mặt nhăn mày nhíu nói, “Không cần.”

Kim Nam Tuấn không nói gì, khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười tà. Không cần? Đến lúc đó em không được phép không cần.

——— ————–Đường ranh giới anh không đồng ý em không cần———— —————

Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa, bên cạnh là Kim Cảnh Hoán mặt không biểu tình.

Đối diện hai đứa bé là một người phụ nữ, ngoại hình rất khá, nâng tay nhấc chân đều có phong vị tiểu thư khuê các.

Bánh Bao tiến đến bên tai Cảnh Hoán, nhỏ giọng nói thầm, “Anh, cô này là ai?”

Kim Cảnh Hoán lắc đầu, “Chưa gặp bao giờ.”

Bánh Bao chớp mắt nhìn người phụ nữ, bĩu môi hỏi, “Này dì, dì là ai, đến nhà của chúng tôi làm gì.”

Người phụ nữ nhìn về phía Bánh Bao, trong mắt lóe lên thần sắc yêu thương cưng chiều.

“Mẹ là mẹ của con đây!”

Bánh Bao choáng váng, Kim Cảnh Hoán choáng váng, hai người vừa vào cửa cũng choáng váng.