[NAMJIN VER] BÁNH BAO NHÀ AI

Chương 48 Bánh Bao! Cha con sắp kết hôn rồi

Dạo này Kim Nam Tuấn hóa thân thành một tên cuồng công việc, mỗi ngày ngoại trừ thời gian làm việc, đến thời gian nghỉ anh cũng ở công ty tăng ca suốt. Vốn dĩ được nghỉ ba ngày tháng Mười, (Quốc khánh Trung Quốc) song toàn bộ nhân viên tập đoàn Kim thấy sếp mình liều mạng như vậy cũng đành phải chịu mệt nhọc tăng ca theo, cơ mà được tăng tiền lương gấp ba nên bọn họ không có tâm lý bất bình.

Khúc Tân cầm văn kiện cần được kí tên đứng trước cửa phòng tổng giám đốc lưỡng lự. Không phải cô không muốn làm việc xong nhanh chút để được về nhà ngủ, nhưng mà vì sắc mặt của sếp càng ngày lại càng lạnh, vốn bọn họ còn tưởng sếp đang yêu, biểu tình cũng lộ vẻ nhu hòa, tuy nói chuyện vẫn chỉ có mấy chữ, nhưng ít nhất sẽ không vô duyên vô cớ dùng một thân hàn khí lạnh như băng đi đông chết bọn họ, bọn họ còn chưa kịp thích ứng với sự ấm áp của sếp, sếp đã biến về như cũ, không đúng, phải nói là càng khiến người ta khiếp sợ không dám lại gần hơn.

Hiện tại mọi người trước khi vào văn phòng tổng giám đốc đều tự mình cổ động tinh thần, mỗi lần mở miệng đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ nói sai một câu liền mất bát cơm.

Những trưởng phòng các ngành coi như đỡ hơn nhiều, năm trợ lý thư kí Khúc Tân bọn họ mới là người trực tiếp chịu ảnh hưởng. Vốn khi đi làm còn có lúc nhàn rỗi mà click vào cái con chim cánh cụt (QQ – mạng chat của Trung Quốc) lên diễn đàn công ty tâm sự tám chuyện chút chút, thế mà dạo này bọn họ đâu dám nhàn hạ, cả năm người không có việc gì đều cố mà tìm việc, hiệu suất làm việc từ từ tăng lên.

Mạnh Đình là thư kí thực tập mới tới, là lính mới dưới tay Khúc Tân, giờ nhìn thấy sư phụ mình cầm văn kiện đi đi lại lại trước cửa văn phòng, nghi hoặc hỏi cô, “Chị Tân, sao chị còn chưa đem vào cho tổng giám đốc đi.”

Khúc Tân gật đầu với Mạnh Đình, hít sâu, gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Kim Nam Tuấn nói lạnh như băng, cách ván cửa đã đủ làm Khúc Tân giật mình.

“Thưa sếp, đây là bản kế hoạch hạng mục với công ty giải trí Tây Hải.” Trên môi nở nụ cười khéo léo, Khúc Tân đặt văn kiện trong tay lên bàn làm việc của Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn vươn tay lấy văn kiện xem nhanh một lần, bất mãn nhíu mày, “Làm lại.” Bộp một tiếng ném văn kiện lên bàn.

Khúc Tân suýt nữa tông cửa xông ra ngoài, vừa rồi sếp làm như thế là có ý gì, cứ như định ném văn kiện lên mặt cô như thế.

Kim Nam Tuấn nhướn mày liếc về phía Khúc Tân còn đứng một bên chưa rời đi, lạnh lùng hỏi, “Có việc?”

Khúc Tân lập tức lắc đầu, cầm văn kiện trên bàn rời đi, có việc cũng biến thành không có việc, lại nói, sếp dạo này có vẻ cáu kỉnh ghê quá!

Khụ….kì thực Kim Nam Tuấn cũng không hẳn là cáu kỉnh, ai biểu anh đắc tội hai bảo bối chứ!

Sự tình là như vầy, Quốc Khánh lần này được nghỉ dài hạn, trường học của Ô Thạc Trân và nhà trẻ của Bánh Bao đều được nghỉ nguyên tuần, nam nhân vốn đã lên kế hoạch đưa hai người ra nước ngoài chơi, cũng đã làm cho Ô Thạc Trân buông lỏng cảnh giác, đáng tiếc, một ngày trước khi đi, anh nhận được điện thoại của bố già nhà mình gọi tới, sống chết đòi Kim Nam Tuấn về nhà chính một chuyến.

“Nói qua điện thoại đi.” Kim Nam Tuấn cầm điện thoại, ánh mắt ôn nhu nhìn Ô Thạc Trân đang thu xếp hành lý, máy bay khởi hành vào chiều ngày mai, có lẽ tối nay có thể vận động chút.

Ô Thạc Trân bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến mặt cũng nóng theo, quay đầu trừng nam nhân một cái. Người này nhận điện thoại cũng không nhàn rỗi!

“Nam Tuấn, hôm qua Phác thúc thúc đến nhà chúng ta.” Kim Khải đối với giọng điệu mất kiên nhẫn của con trai cứ như không nghe thấy, vẫn vui tươi hớn hở nói vào điện thoại.

“Vâng.” Kim Nam Tuấn cầm di động đến phía sau Ô Thạc Trân, Ô Thạc Trân đang khom lưng xếp quần áo, cái mông cong vểnh kia thực sự vô cùng hấp dẫn nam nhân.

Đẩy bàn tay đang quấy rối mông mình ra, Ô Thạc Trân đỏ mặt trừng anh, “Tránh ra!” Cậu thấp giọng mắng anh (#‵′).

Kim Khải tiếp tục nói, “Ông ấy nói muốn cùng chúng ta thực hiện một quá trình để trở nên thân thiết hơn.” Lời nói rất không liên quan khiến Kim Nam Tuấn nghe không hiểu gì.

“Gì ạ?” Bàn tay to tiến vào vạt áo bảo bối, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng co dãn nơi eo. Xong rồi, anh cứng.

Ô Thạc Trân cắn môi, cậu cảm giác được một vật cứng đang đỉnh phía sau mình, cứng đờ người nửa quay đầu lại, “Lưu manh!”

Kim Nam Tuấn khẽ cười một tiếng, kéo điện thoại ra xa một ít, cúi người hôn lên môi cậu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cánh môi hồng nhạt.

“Ai nha, con nghe không rõ à? Nói chính xác là nhà họ Phác bọn họ muốn gả bảo bối tiểu thiếu gia Phác Chí Mẫn kia cho con, đứa nhỏ đó không phải từ nhỏ đã dính lấy con sao, ba nghe nói dạo này nó không có việc gì đều chạy đến chỗ con, con cũng không phải chán ghét, hơn nữa Nam Tuấn à, con đã sắp ba mươi đến nơi rồi, dù thế nào cũng phải lập gia đình đi thôi, cho dù không lập gia đình, ít nhất phải cho ba một đứa cháu chứ!

Alo? Nam Tuấn? Con nói gì đi chứ? Có đồng ý hay không? Ba thấy Phác Chí Mẫn cũng không tồi, tuy nó là nam, nhưng khoa học kỹ thuật giờ phát triển như thế, đàn ông không phải là không thể sinh con, cho dù nó không thể sinh, cũng có thể tìm người khác mang bầu hộ!

Ba và Phác thúc thúc của con làm bạn nhiều năm rồi, nếu hôn sự lần này có thể thành, coi như là thân lại càng thêm thân. Alo! Con đâu rồi!?”

Kim Khải là một ông lão tuy hơn 60 nhưng thân thể vẫn không tồi, nghe giọng ông liền biết ông có bao nhiêu lo lắng, hơn nữa lúc này Kim Nam Tuấn đang mải mê quấn lấy Ô Thạc Trân hôn hôn thơm thơm, lời nói của ông xuyên qua ống nghe đều được Ô Thạc Trân nghe thấy một chữ cũng không bỏ sót.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Ô Thạc Trân dùng sức đẩy nam nhân đang đè trên người mình ra, xoay người bỏ đi.

Kim Nam Tuấn sửng sốt, cứ ngơ ngác vài giây, bà xã của anh bỏ chạy về phòng mình, còn khóa luôn cửa.

“Bảo bối, em mở cửa ra đi, việc này anh cũng chỉ mới biết thôi.” Kim Nam Tuấn đứng bên ngoài cửa phòng Ô Thạc Trân nhẹ giọng dỗ dành.

Ô Thạc Trân trong phòng lạnh lùng nói, “Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Kim Nam Tuấn nhìn điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi, cơn tức dâng lên.

“Ba, cháu trai và con dâu ba đều đã đi mất, như nguyện của ba rồi đó.” Anh nói xong liền cúp máy.

Kim Khải bị giọng nói lạnh lẽo của Kim Nam Tuấn truyền qua từ đầu dây bên kia đông lạnh đến run run, ông nghe xong nội dung thì giật mình, quay đầu nhìn lão quản gia ở bên cạnh, “Nam Tuấn nó có ý gì? Cái gì mà cháu trai con dâu? Sao ta không hiểu?”

Lão quản gia cả đời đều dâng hiến cho nhà Kim, ở nhà Kim có địa vị rất cao, được nhiều người tôn kính, ít nhất ông là một trong số không nhiều lắm những người được nhà Kim dùng có thể coi là bình thường. Ông có nhiều tình cảm với nhà Kim, đặc biệt là hai thiếu gia, những người mà ông đã tận mắt chứng kiến họ lớn lên.

Thở dài, lão quản gia chầm chậm nhấp một ngụm trà bạch quả, “Đã sớm nói với lão gia rồi, hôn sự với nhà họ Phác không thể đáp ứng, ông còn hoan hô, cũng không nghe lời khuyên, hiện tại hẳn là chọc nhị thiếu gia tức giận rồi!” Nhìn vẻ mặt đau khổ của Kim Khải, thấy một bộ ‘ta là muốn tốt cho nó’, ông liền tiếp tục nói, “Lần trước khi đại thiếu gia đưa tiểu thiếu gia về thăm ngài đã nói với tôi nhị thiếu gia có vợ con rồi.”

Kim Khải vẻ mặt buồn rười rượi, “Ông biết sao không nói sớm!”

Lão quản gia mắt trợn trắng, “Tôi nói với ngài rồi ngài còn không tin, không phải nói chúng ta kết phường trêu chọc lừa gạt ngài đó sao, giờ thì hay rồi, sớm muộn gì nhị thiếu gia cũng sẽ đưa ngài đến đảo không người, cho ngài khỏi không có việc gì cũng đi gây phiền phức!”

Kim Khải lúc này thật sự là sắp khóc đến nơi, bao năm ông uy phong một cõi cũng được coi là một đại nhân vật có uy tín danh dự, nhưng từ khi hai đứa con tiếp nhận sản nghiệp xong, ông chỉ biết ở nhà nuôi mỡ, mỗi ngày chăm hoa cỏ chăm chim chóc, cộng thêm vui đùa với cháu, kỳ thật cuộc sống thế này không tồi, nhưng cháu nó mới được bốn tuổi đã bị thằng con cả mang đi, nói là sợ ông dạy hư cháu. Hừ! Hai đứa nhà nó cũng là ông dạy chứ ai! (thế nên 2 thằng con mới nát bét như vầy đó)

Không có cháu ở bên mỗi ngày, ông lại bắt đầu nghĩ chuyện nối dây tơ hồng cho thằng con thứ, nhưng thằng con thứ hai của ông chẳng phải là đứa tốt lành ngoan ngoãn gì, căn bản không thèm để ý tới ông. Vất vả lắm mới có người tới cửa nhắc chuyện hôn nhân, lại còn định đem đứa con bảo bối nhà người ta tới gả cho thằng con như núi băng kia của ông, sao mà ông không đồng ý cho được?

Nhưng giờ thì sao? Cháu trai ông không có, con dâu cũng không nốt, quan trọng nhất là, thằng con thứ nó ghi hận ông! ( TAT ) ông thiệt là đáng thương mà.

Lão quản gia tiếp tục họa vô đơn chí, lấy di động ra, bấm bấm vài cái, tiến đến trước mặt Kim Khải, vẻ mặt kẻ trộm đắc chí nói, “Lão gia, ngài xem, đây là tin nhắn hôm trước đại thiếu gia gửi cho tôi, là tiểu tiểu thiếu gia, có đáng yêu không này?”

Đôi mắt hình tam giác của Kim Khải lóe sáng dữ dội, ông vươn người lại gần xem xét tỉ mỉ, hận không thể chui đầu vào di động.

“Hở? Nhóc con này nhìn thật khỏe mạnh, ông xem, trắng trẻo non mềm, đôi mắt to này, ừm, rất có thần, giống ta! Nhìn tay chân thế này, mai sau nhất định sẽ rất cao to, giống cha nó! Cười đến là ngọt ngào, vừa nhìn đã biết là đứa bé ham ăn. Mẹ nó khẳng định rất xinh đẹp, bằng không sao có thể sinh một đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu như vầy, nhưng mà di truyền nhà ta đúng là quá tốt, bé con này cực kì giống Nam Tuấn hồi nhỏ!” Vừa nhìn ông vừa nói thầm, ôm di động không nỡ rời tay. Nhưng ông vẫn chưa chắc chắn lắm, “Đây đúng là cháu cưng của ta?”

Lão quản gia gật đầu, “Đương nhiên rồi.” Huyết thống nhà Kim bọn họ có thể tùy tiện lẫn lộn sao!

Kim Khải nháy mắt mấy cái, vẻ mặt gian xảo cực kì, “Sao ông rõ thế?”

“Hôm qua tôi đã đi nhìn xem rồi, đến nhà trẻ xem.” Giành lại di động, lão quản gia đứng dậy rời đi, cứ để cho lão gia phiền não một mình thôi!

Ô Thạc Trân bế Bánh Bao về phòng trọ nhỏ trước kia, đương nhiên, là thừa dịp nam nhân vào thư phòng gọi điện thoại mà lén lút trốn đi.

Bánh Bao khó hiểu nhìn phụ thân, lo sợ một thân áp suất thấp của cậu mà không dám mở miệng hỏi, bé sợ phụ thân bé lại chạy mất, đến lúc đó thì to chuyện rồi.

Trở về nhà, Ô Thạc Trân tắm rửa sạch sẽ cho Bánh Bao, sau đó liền bế Bánh Bao còn đang ngơ ngác ngồi trên giường, trên TV chiếu bộ phim truyền hình ngôn tình luân lý gia đình cũng không thu hút được sự chú ý của bé, bé lắc lắc thân mình béo múp hỏi cha, “Phụ thân, phụ thân giận sao?”

Ô Thạc Trân chớp mắt mấy cái, cười cực kì thảm thương.

“Con à, cha con sắp kết hôn rồi.”

“…….Dạ?…….” Bánh Bao kinh ngạc.