Một ngày nọ, Thạc Trân đi đến cấp Hoàng hậu nương nương thỉnh an, Hoàng hậu nương nương còn bảo Thạc Trân ở lại dùng ngọ thiện với mình. Ngồi phía đối diện, Hoàng hậu nói. “Thạc Trân, con trước khoan về, chốc nữa nhóm mệnh phụ phu nhân sẽ mang theo nữ quyến đến thỉnh an bổn cung, con ở lại cùng nhìn đi.”
“Vâng.”
Thái giám bên ngoài Vĩnh Thọ cung lên tiếng bẩm báo. “Bắc Quảng Tổng đốc phu nhân cùng nhi nữ, Lễ bộ thị lang phu nhân cùng nhi nữ, Tây Tĩnh Bá phu nhân cùng nhi nữ xin được cầu kiến.”
“Cho các nàng vào đi.” Đoạn thời gian này đối với Hoàng hậu quả thực vô cùng thư thái, hai đứa con của nàng đều trở nên xuất chúng. Đã vậy hiện tại còn trừ bỏ được Lịch vương cùng Tiết gia, từ nay về sau không cần lo lắng này nọ nữa. Đến sang năm thì thân thể của Thái tử cũng điều trị tốt, nàng hiện tại có thể an tâm vì hai nhi tử nhà mình xem mắt thử. Tuy năm sau mới bắt đầu tuyển tú nhưng có rất nhiều mệnh phụ phu nhân đã bắt đầu có hành động.
Ba vị thiên kim lần này đến là người mà nàng nhìn trúng, vì vậy nàng muốn Thạc Trân ở lại cùng các nàng gặp mặt, tìm hiểu tính tình của các nàng.
Bắc Quảng Tổng đốc phu nhân, Lễ bộ thị lang phu nhân, Tây Tĩnh Bá phu nhân đều tự động mang theo nhi nữ tiến lên bái kiến Hoàng hậu nương nương.
“Bái kiếp Hoàng hậu nương nương, cấp Hoàng hậu nương nương thỉnh an!”
“Miễn lễ.” Hoàng hậu nhìn ba thiếu nữ như hoa như ngọc trước mắt. “Qủa nhiên là tuổi trẻ đầy sức sống,…nhìn các nàng, bổn cung cảm thấy mình quả nhiên đã già rồi.”
“Hoàng hậu nương nương là một người ung dung hoa quý, quốc sắc thiên hương, một chút cũng không già.” Tây Tĩnh Bá lên tiếng tán dương Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn về phía nữ nhi của Tây Tĩnh Bá, Ôn Văn Thiến, nói. “Thiến Nhi thoát chốc đã lớn đến vậy rồi, bổn cung vẫn còn nhớ hình ảnh ngươi lúc còn mặc tã, rất hảo a.”
“Tiểu nữ Ôn Văn Thiến cấp Hoàng hậu nương nương thỉnh an, Hoàng hậu nương nương khen sai rồi.” Ôn Văn Thiến tiến lên cấp Hoàng hậu thỉnh an.
Nữ nhi nhà Tây Tĩnh Bá Ôn Văn Thiến, năm nay vừa tròn 16 tuổi. Ôn gia là một đại gia tộc ở Kim quốc, tổ tiên Ôn gia còn từng thú được công chúa. Ôn gia sau nhiều đời chìm nổi, vậy mà chỉ chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong Kim vương triều, điều này cũng cho thấy gia tộc này cũng không mấy đơn giản. Mỗi một hành động của Ôn Văn Thiến đều thể hiện rõ phong phạm của nữ nhi nhà thế gia, tuy dung mạo không phải là nổi trội nhất nhưng một thân đạm nhiên, nhã nhặn cùng lịch sự quả thực làm người khác không khỏi tán thưởng.
Ôn Văn Thiến này luận là gia thế bối cảnh hay tính tình bộ dáng đều là người mà Hoàng hậu muốn trở thành Thái tử phi, quốc mẫu tương lai. Hoàng hậu nhìn Ôn Văn Thiến, vừa lòng gật đầu.
Lại nhìn về phía Lễ bộ thi lang phu nhân Trương thị cùng nữ nhi Trương Thuần Vi ngồi cạnh Tây Tĩnh Bá phu nhân. “Ngươi chắc là Thuần Vi, bổn cung vẫn chưa gặp ngươi bao giờ…quả là một đứa nhỏ động lòng người.”
Lễ bộ thị lang Trương Đình Huy xuất thân là Hàn Lâm học sĩ, môn sinh của ông rất nhiều, ở trong đám văn thần cũng có khá nhiều uy vọng. Hiện giờ Lễ bộ Thượng thư tuổi đã cao, Trương Đình Huy chính là người tốt nhất đảm nhiệm chức vụ đó.
Bộ dạng của Trương Thuần Vi đứng giữa ba thiếu nữ thì chính là người có nhan sắc nhất…đáng tiếc Trương Thuần Vi thân mình lại quá yếu, do sinh non mà từ nhỏ đã yếu ớt, thể nhược lại nhiều bệnh.
Trương Thuần Vi năm này vừa 14 tuổi, thân hình tinh tế, làn da trắng nõn, dù cơ thể yếu bệnh nhưng vẫn sinh ra một loại mỹ cảm khiến nam nhân muốn bảo hộ trong lòng…
Hoàng hậu lại nhìn về phía Bắc Quảng Tổng đốc phu nhân cùng tiểu nữ nhi Diêu Ngọc Lam nhà nàng. “Đây hẳn là tài nữ đệ nhất kinh thành của chúng ta đi? Diêu phu nhân quả nhiên có phúc khí, nhi tử nhi nữ đều xuất sắc như vậy.”
Tựa như lời Hoàng hậu nói, con trai trưởng của Bắc Quảng Tổng đốc là Diêu Ngọc Cương hiện tại chính là một trong những thủ hạ đắc lực của Chinh Viễn Hầu. Diêu Ngọc Cương khi còn trẻ chỉ bằng tài nghệ của mình đã đoạt được Võ Trạng nguyên. Về sau lại ở dưới trướng của Chinh Viễn Hầu, trở thành đô uý tiền đồ vô lượng.
Chinh Viễn Hầu Vương Trấn là thân huynh của Hoàng hậu, ông trấn thủ phương Bắc nhiều năm, chinh chiến nửa đời người. Uy hiếp lớn nhất ở phương Bắc là man tộc đã bị diệt, Hoàng đế liền cố ý điều Vương Trấn hồi kinh thành. Mà người được Vương Trấn chọn để tiếp nhận chức vị của mình chính là Diêu Ngọc Cương.
Phụ thân của Diêu Ngọc Lam là Bắc Quảng Tổng đốc, quản hạt vùng Bắc Quảng, cũng là một người quyền cao chức rộng. Có phụ thân cùng huynh trưởng tài giỏi như vậy, việc ngồi lên địa vị Thái tử trắc phi đối với Diêu Ngọc Lam mà nói quả thực rất dễ dàng.
Mà bản thân Diêu Ngọc Lam cũng không phải hạng tầm thường, nàng là nữ nhi duy nhất của Diêu phu nhân, từ nhỏ đã được nhận vô vàn sủng ái cùng trưởng bối dụng tâm bồi dưỡng. Diêu Ngọc Lam cũng có cái tài riêng, cầm kỳ thi hoạ thứ nào nàng cũng tinh thông. Vào năm trước, khi Diêu Ngọc Lam chỉ mới 13 tuổi, trong một lần hoàng cung tổ chức hội ngắm hoa, bài thơ về hoa sen đầy kinh diễm của nàng đã làm chấn động bốn phương, từ đó, tên tuổi của Diêu Ngọc Lam gắn với danh tài nữ ngày càng lan rộng khắp kinh thành.
Thái độ làm người của Diêu Ngọc Lam vừa thanh lãnh lại cao ngạo, khi nãy nghe thấy Hoàng hậu khen ngợi bộ dạng của Ôn Văn Thiến nàng liền cảm thấy không phục. Nữ tử tài mạo song toàn nhất trong cả ba phải là nàng mới đúng.
Diêu Ngọc Lam biết mục đích Hoàng hậu nương nương cho các nàng tiến cung. Diêu Ngọc Lam vô cùng tự tin, người mà có thể sánh đôi với nàng thì chỉ có thể là Thái tử văn võ song toàn, thân phận tôn quý mà thôi. Vốn tưởng bản thân chỉ có thể trở thành Thái tử trắc phi, ai ngờ lại nhận được tin Thái tử phi chết bệnh. Qủa nhiên ông trời muốn giúp nàng, vị trí Thái tử phi kia chỉ có thể thuộc về một mình Diêu Ngọc Lam nàng mà thôi.
Diêu Ngọc Lam biết Ôn Văn Thiến chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, bối cảnh của nhà Ôn Văn Thiến không những vậy còn cao hơn nàng một bậc. Mà ngược lại vị Trương Thuần Vi bệnh Tây Thi này lại không làm nàng quá lo lắng, người đoản mệnh như vậy chắc gì đã trở thành đối thủ của nàng.
“Hoàng hậu nương nương, đây là kinh Phật tiểu nữ vì người mà sao chép. Nghe nói Hoàng hậu người thích lễ Phật, vì vậy liền dùng Kim cương kinh biểu hiện kính ý, thỉnh Hoàng hậu vui lòng nhận cho.” Diêu Ngọc Lam hai tay dâng lê kinh Phật đã được sao chép tốt.
Chu ma ma bên người Hoàng hậu nhanh chóng tiến lên cầm kinh Phật dâng cho Hoàng hậu. Hoàng hậu lật xem một chút, nói. “Thể tự phiêu lượng như vậy, đây là lần đầu tiên bổn cung được nhìn thấy.”
Hoàng hậu nhìn thấy Thạc Trân đang ngồi một bên, liền đưa cuốn kinh cho y. “Thạc Trân, con cũng xem thử đi…”
“Chữ viết thật đẹp…” Thạc Trân nhìn những con chữ, ca ngợi từ tận đáy lòng.
Hoàng hậu lúc này mới quay sang giới thiệu với các nàng về Thạc Trân. “Đây là người vừa được tấn phong làm Thái tử trắc quân, Trân trắc quân.”
Mọi người lần lượt hướng Thạc Trân hành lễ, ai cũng khẽ liếc nhìn vì Trân trắc quân trong tin đồn này. Diêu Ngọc Lam trong lòng vô cùng khinh thường tên song nhân Trân trắc quân này, không những thế nàng còn vô cùng tức giận vì bản thân phải hướng một song nhân xuất thân từ cung nhân mà hành lễ, trong lòng bất bình, âm thầm thế một ngày nào đó sẽ bắt Trân trắc quân cúi quỳ hành lễ với nàng để hả giận.
Chờ các nàng đi rồi, Hoàng hậu mới hỏi Thạc Trân. “Thạc Trân, con cảm thấy ba vị thiên kim tiểu thư đó thể nào?”
“Vô cùng tốt, vô cùng xuất sắc, thật làm Thạc Trân mặc cảm…” Thạc Trân mơ hồ hiểu được dụng ý của Hoàng hậu.
“Thạc Trân cũng không cần phải khiêm tốn, bổn cung nghe nói con quản lý sự vụ trong Đông cung rất tốt…Ba vị tiểu thư này cũng không tồi, con hẳn có thể làm quen với họ.” Hoàng hậu nắm lấy tay Thạc Trân. “Thạc Trân cũng đừng lo lắng, mặc kệ thế nào đi nữa thì bổn cung vẫn sẽ là chỗ dựa cho con, bổn cung sẽ không để con bị khi dễ…”
Đợi dùng ngọ thiện xong thì Kim Nam Tuấn liền đến ôm Thạc Trân về ngủ trưa. Nằm trên giường, nhìn quai bảo nhà mình cứ lăn qua lộn lại, hắn hỏi. “Quai bảo, ngươi có tâm sự? Có ai nói gì với ngươi sao? Mau cùng tướng công nói…”
Thạc Trân nằm trên ngực của Kim Nam Tuấn, đem chuyện vừa nãy gặp được ba vị thiên kim tiểu thư kể ra. “Hoàng hậu nương nương nói sẽ giúp ta cùng các nàng hảo hảo ở chung…”
“Quai bảo không cần lo lắng, chẳng lẽ ngươi quên lời hứa của tướng công rồi sao?” Kim Nam Tuấn nghiêng người về phía Thạc Trân, thâm tình nhìn y.
Thạc Trân nhìn đôi mắt của Kim Nam Tuấn, tình yêu dào dạt trong đôi mắt đó nhiều đến nỗi y cũng cảm nhận được. Y rất muốn tin tưởng lời hứa của Kim Nam Tuấn, chính bản thân Kim Nam Tuấn cũng luôn dùng hành động để chứng minh lời hứa của mình, hai năm nay chỉ quan tâm một mình y, nhưng mà…
“Đừng nghĩ nhiều, tướng công sẽ có biện pháp, an tâm ngủ đi. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của quai bảo chính là bồi bổ thân thể, mập mạp, cao cao.” Kim Nam Tuấn xoa nhẹ cái mũi nhỏ của Thạc Trân.
“Ân…ta biết rồi….Về sau còn phải sinh cục cưng….Phải dưỡng thân thể thật tốt.” Thạc Trân cũng biết nếu bản thân có thể mang đến con nối dòng cho Thái tử, như vậy Hoàng hậu sẽ rất cao hứng, sẽ càng thích y hơn.
“Thực ngoan. Tương lai quai bảo học tập theo nương của ngươi được không? Sinh cho ta sáu đứa nhỏ…” Kim Nam Tuấn nói xong, lại suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu. “Không được, sáu đứa quá nhiều, thân mình ngươi chắc chắn không chịu được…bốn đứa…ba đứa cũng được…”
“Hảo…” Thạc Trân ở trong lòng còn thực sự suy nghĩ đến câu mà Kim Nam Tuấn vừa nói, nếu y có thể giống nương sinh sáu đứa nhỏ, như vậy bọn họ có thể tựa như huynh đệ tỉ muội của y, vui vẻ lớn lên bên nhau….Thạc Trân nghĩ một hồi liền chìm vào mộng đẹp…
Kim Nam Tuấn cũng không có ngủ, hắn đang nhớ đến ba người mà Thạc Trân kể ở kiếp trước, Ôn Văn Thiến, Trương Thuần Vi cùng Diêu Ngọc Lam.
Diêu Ngọc Lam kiếp trước là phi tử của hắn, nàng là một nữ nhân có dã tâm, ỷ vào phụ thân cùng huynh trưởng quyền cao chức rộng, một lòng muốn nhi tử của mình lên ngôi Hoàng đế. Một nữ nhân như vậy, hắn chắc chắn sẽ không cho nàng có bất cứ cơ hội nào tiến cung để gây trở ngại cho Thạc Trân.
Trương Thuần Vi là người để lại cho Kim Nam Tuấn ấn tượng sâu sắc nhất. Nàng là bệnh mỹ nhân nổi danh trong kinh thành, từ nhỏ đã thể nhược, đến tuổi cập kê bệnh tình cũng không thuyên giảm mấy, tuy là một tuyệt sắc giai nhân nhưng lại đoản mệnh. Kim Nam Tuấn nếu nhớ không nhầm thì Trương Thuần Vi sẽ hương tiêu ngọc vẫn vào năm Vận Thái thứ tám…
Còn về phần Ôn Văn Thiến, Kim Nam Tuấn nhớ được nàng bởi vì kiếp trước, khi phụ hoàng cùng mẫu hậu hắn qua đời, Ôn Văn Thiến cũng vừa hoàn hiếu cho tổ phụ nàng thì quốc hiếu lại đến. Sau khi hết quốc hiếu thì trưởng bối Ôn gia cứ liên tục qua đời. Ôn Văn Thiến vì giữ đạo hiếu mà chậm trễ việc kết hôn. Về sau trở thành kế thê của tôn thất Vương gia. Ôn Văn Thiến không hổ là nữ nhi nhà thế gia, đối xử với nhi tử nhi nữ của Vương gia rất tốt, xử lý việc nhà cũng lộ rõ phong phạm thế gia chủ mẫu, được nhóm nữ quyến trong kinh nhất trí thừa nhận. Kim Nam Tuấn cảm thấy Ôn Văn Thiến là một người tốt, kiếp này nàng chắc chắn sẽ không bị chậm trễ việc kết hôn. Gia thế của Ôn Văn Thiến cùng nhân phẩm của nàng cũng có thể xứng đôi với đệ đệ hắn, Kim Hãn Khải.
Kiếp trước việc Kim Hãn Khải tráng niên sớm phệ vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Kim Nam Tuấn. Đệ đệ hắn ra đi qua sớm nên vẫn chưa thành thân, vì vậy cũng không lưu lại đứa con nào. Hắn vì vậy đành phải đem nhi tử của mình làm con thừa tự trên danh nghĩa của Kim Hãn Khải, như vậy đệ đệ về sau cũng coi như có người nối nghiệp…
Một đời này Kim Nam Tuấn hy vọng đệ đệ nhà mình có thể thành gia lập thất, tương lai con cháu đầy đàn, sống lâu trăm tuổi!