Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 457: Rốt cuộc mạnh đến mức nào

Tóc mái hai bên ma sát nhau, quấn lấy cổ mơn trớn nhau, cảnh âu yếm này không cần nói nhiều.

Sau một phen vận động, Đàm Hi mệt lả, giơ chân đạp người nằm bên cạnh, Lục Chinh mở mắt nhìn cô.

“Còn muốn ư?”

“Cút!”

“Ăn nói mạnh miệng, xem ra vẫn còn sức.”

Mắt thấy ai đó sắp nghiêng người đè qua, Đàm Hi sợ chết khiếp, hai tay tì trước ngực người đàn ông, “Em sai rồi, tha em đi...”

Nũng nịu hết sức mà cũng thê thảm vô cùng.

Lục Chinh cũng không thật lòng muốn làm gì cô nữa, hù dọa thôi, dù gì cũng là bảo bối của anh, làm hư rồi biết phải làm sao?

“Đạp anh chi vậy?”

“Đau bụng...”

Lục Chinh thấy hai mắt cô đỏ hoe, ngấn lệ, không giống như giả bộ, phút chốc siết chặt hai chân mày, bàn tay dò xét kiểm tra, “Ở đây?”

“Không phải... xuống chút nữa.”

“Ở đây?”

“A...”

“Bụng dưới?”

“Tại anh hết, mạnh bạo vậy.” Đàm Hi oan ức nhăn mặt lại, đuôi mắt còn đọng nước mắt chưa khô, “Anh cố ý! Hu hu...”

Ngoài việc xin lỗi, Lục Chinh còn có thể làm gì chứ?

“Xin lỗi có ích sao? Lúc nãy rõ ràng em kêu ngưng mà, anh lại xem như lời nói bên tai, chỉ biết sung sướng một mình thôi, Lục Chinh là kẻ đại khốn kiếp!”

“Cục cưng, là em quá hấp dẫn...”

Khi nói chuyện người đàn ông phả ra một hơi thở nóng thổi bên tai, Đàm Hi co rút lại, vẫn không sao thoát khỏi hương vị mạnh mẽ của người đàn ông.

“Anh... anh... anh... đi ra chỗ khác!”

Lục Chinh cười lẳng lơ, khuôn mặt vốn lạnh lùng băng giá lại toát ra chút tà ác, “Ngoan~” tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô, sức lực vừa phải. Đàm Hi thoải mái đến híp mắt, rên từng cơn nhẹ.

Nhưng trên miệng cô vẫn chưa tha: “Đừng tưởng như vậy là lấy công chuộc tội, em rất khó hầu hạ đó...”

Người đàn ông cười bất lực, có vài phần sủng ái.

Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, Đàm Hi mới lấy lại sức, bụng dưới cũng không còn đau lắm.

“Đỡ hơn chưa?”

“Chưa...” Mặt đáng thương lắm, ai bảo anh xoa dễ chịu quá làm gì? Vậy nên phải làm anh khổ cực một chút nữa!

“Để anh xem.”

“Hả?”

Lục Chinh che đầu lại, chui vào trong chăn. Đàm Hi bị dọa đến sợ, hai chân khép chặt, che lấy bụng dưới, mau chóng nhích đi chỗ khác.

Nhìn gì kia chứ!

“Em đói rồi.”

Lục Chinh dừng lại, tròng mắt đen láy cuồn cuộn, không nói thêm lời nào liền đè lên người cô, “Tiếp tục.”

“Thật sự là em đói rồi mà. Đói bụng lắm.” Đàm Hi như muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

Con người này quá vô sỉ rồi!

“Hay là anh nấu tô mì cho em nhé? Đi mà, A Chinh~” Vẻ nũng nịu của cô, giọng nói mềm như kẹo bông, Lục Chinh có là cầm thú cũng không chịu nỗi, đành xuống giường, khoác áo ngủ vào, “Em đó...”

Vừa yêu vừa hận.

Đàm Hi chỉ lo ra sức cười anh, thật sự vừa ngoan mà lại ngọt ngào, dù cho lòng chàng như gang thép chỉ e là cũng tan chảy thành nước mà thôi.

“Đợi đấy.” Nói xong, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

“Biết là anh tốt nhất rồi mà, moa!”

Mắt nhìn chiếc đuôi của sói xám ra khỏi phòng, Đàm Hi như con cá xương mềm nằm liệt trên giường, thở hổn hển vài giây rồi mò lấy điện thoại.

Lướt weibo trước, rồi giải quyết mấy cái tin nhắn Wechat, sau đó liếc qua xem động thái thị trường chứng khoán, cuối cùng đăng nhập vào trang diễn đàn nào đó, kéo về bài từng đăng trước đây - “Bạn trai mạnh quá thì phải làm sao?”

Bởi vì hôm đó Tống Bạch gây rối, sau khi xém chút nữa bị phát hiện thì Đàm Hi đã lâu lắm rồi không mò vào đây. Tưởng rằng ngâm một thời gian rồi, độ hot cũng sẽ giảm theo, ai ngờ độ hot chỉ tăng chứ chẳng giảm, còn có khuynh hướng bùng nổ.

Người quan tâm bài đăng cũng đã hơn mức mười ngàn người rồi!

“Trời ạ...” Ném điện thoại đi, che mặt lại, chỉ có thể nói là dân mạng thời đại mới quá mãnh liệt đi.

“Đang xem gì vậy?”

Đàm Hi giật mình. Cô len lén giấu điện thoại nhét vào dưới gối, “Không có gì, chỉ... tùy tiện xem qua loa thôi.”

“Mì xong rồi này.”

“Oh.” Đàm Hi xuống giường, mặc bộ đồ ở nhà, đẩy anh ra ngoài, “Ăn chung, ăn chung.”

Lục Chinh thuận theo động tác của cô, xem ra không có nghi ngờ gì cả.

“Đây là mì anh nấu sao?”

“À, trong tủ lạnh không có trứng gà, chỉ còn lại hai bó rau diếp thôi.”

“...”

Đàm Hi đi vào bếp lấy ra cái bát với cái muỗng, gắp ít mì vào, rồi thêm canh: “Bát này của em, còn lại cho anh hết.”

Lục Chinh không nói gì, cầm đũa lên bắt đầu cúi xuống ăn mì.

Đàm Hi chê không đủ cay, đặc biệt cho thêm hai muỗng ớt, kết quả xem chút nữa bị sặc chết, “Khụ khụ khụ khụ...”

“Uống nước.”

Đàm Hi đón lấy, ừng ực uống mấy ngụm vào bụng mới qua được kiếp nạn này.

Cộng thêm bát mì mới nấu xong, cô ăn càng chậm hơn nữa. Lục Chinh hai ba muỗng đã ăn xong, đứng dậy ra ban công hút thuốc.

Khoảng 15 phút sau, Đàm Hi mới tống hết bát mì tê cay cực độ đó vào trong bụng, tự giác thu dọn bát đũa. Dọn dẹp xong hết cô mới ra ban công xem, nơi này làm gì còn bóng dáng của người đàn ông chú?

“Tiêu rồi...” Co cẳng phóng vào phòng ngủ, làm ơn đừng như những gì cô nghĩ!

Lục Chinh ngồi trên dãy sofa bên cạnh cửa sổ, bối cảnh sau lưng là nguyên một màn đêm, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, vẫn chưa châm.

Đàm Hi liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một giây sau, ánh mắt đột nhiên định vị.

Người đàn ông chống cùi chỏ trên thành ghế sofa, cách đó không xa là... chiếc điện thoại đang mở của cô.

Bỗng chốc, cả thế giới trở nên xám xịt.

Ông trời à, ông đừng có chơi con có được không?

“Qua đây.”

Đàm Hi bước nhỏ đến trước mặt anh, lẩm bẩm: Tôi là chim đà điểu, đà điểu, điểu...

Lục Chinh liếc nhìn điện thoại, rồi im lặng một lúc, “Không giải thích?”

“Giải thích cái gì?” Đàm Hi giả ngây.

“Bạn trai mạnh quá phải làm sao? Đợi online, có chút vội?”

Đàm Hi che mặt, xấu hổ quá, “Anh có quyền gì mà xem điện thoại của em? **đời tư! ** đó!”

“Anh đã xem rồi.”

“...” Không biết xấu hổ gì cả.

“Anh mạnh lắm sao?” Không phân biệt được vui hay giận.

“Hơ hơ hơ... Em đang khen anh đó.”

“Chó Poodle?”

“Em... chỉ là ví dụ, ví dụ thôi...”

“Làm ngày làm đêm mọi lúc mọi nơi?”

“...” Má ơi! Ai đến cứu cô với.

Đêm đó, một Đàm Hi ăn uống no say bị con sói kéo lên giường, thân thể cô cảm nhận một phen “Bạn trai quá mạnh” rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!

Ngày thứ hai, tay chân mềm nhũn, đau bụng.

Lúc bò dậy, cổ tím tái, miệng sưng vù.

Kẻ đầu sỏ gây ra hậu quả này đã không còn ở đây, chỉ để lại tờ giấy: Cục cưng, anh đi làm đây, trong bếp có bữa sáng.

Nét chữ như nét người, rồng bay phượng múa, thậm chí còn hống hách phách lối hơn.

Chống lấy eo, cô xuống giường rửa mặt mũi. Cả tòa chung cư như ngập tràng oán khí mãnh liệt của một cô gái nào đó.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là tháng ba.

Còn ba ngày nữa là đến ngày ghi danh trường học rồi, Đàm Hi đã bắt đầu thu dọn hành lý.

Mấy hôm nay, cô nghe thấy không ít tin tức của Ân Hoán.

Như đã đoán trước, khi có được sòng bài và thẻ bài tính mạng A Phi, lại thêm sự thưởng thức và đảm bảo của Vu Sâm, Ân Hoán thành công gia nhập vào hội Ám Dạ, và còn nhảy lên cấp cao nhỏ trong phút chốc. Chỉ cần hắn tranh thủ làm ra chút thành tích kịp thời, tin rằng muốn thăng chức cũng không phải chuyện khó.

“Tôi và vài thành viên cấp cao sau khi thương lượng, quyết định đem sòng bài giao cho cậu. Một là, dẫu sao cũng là do cậu tự đề xuất, hai là cũng có kinh nghiệm, tôi sẽ thông báo, để quỹ tín dụng dưới trướng của hội Ám Dạ phối hợp làm việc với cậu.”

Vẫn là cái văn phòng phong cách mạnh mẽ ấy, Vu Sâm ngồi ghế phía trên, khí chất uy nghiêm, lúc này nhìn về phía Ân Hoán với đôi mắt mang vài phần khích lệ và hài lòng.

“Cậu rất thông minh. Có thể trong thời gian ngắn như thế, đưa ra kết quả mà tôi muốn. Sòng bạc này giao cho cậu, tôi rất yên tâm.”

Ân Hoán đưa mắt nhìn xuống, sàn đấu cổ phiếu là miếng thịt béo bở, giành được quyền phụ trách, đồng nghĩa với việc có hàng ngàn mối liên hệ mắt xích với những sòng bài và quỹ tín dụng ngầm của hội Ám Dạ, thu nhập nhiều đến đâu không cần phải nói. Tiền vẫn là thứ yếu, điều quan trọng là kẻ đứng thứ hai trong bang hội như Vu Sâm lại coi trọng và tỏ ý đào tạo hắn.

Nhưng sự coi trọng này ngoại trừ giúp hắn được nở mày nở mặt, cũng trở thành con dao hai lưỡi, ắt sẽ khiến người khác ghen tị trong lòng.

Bang hội chính là thế giới giang hồ, chém chém giết giết, dính đầy mùi máu tanh.

Con đường sau này của hắn không dễ đi...

“Cảm thấy làm khó cậu ư?” Vu Sâm cười hỏi.

“Tôi có thể làm được.” Hắn đáp lại như thế.

“Vậy là tốt nhất.”

Ân Hoán thận trọng gật đầu.

“Ra ngoài đi.”

Hắn quay ra ngoài, đến tới cạnh cửa, lại đột nhiên bị Vu Sâm gọi lại.

“Kế trừ khử A Phi, chiêu mượn đao giết người này là chủ ý của một mình cậu?”

Ân Hoán giữ bình tĩnh, không quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Vâng.”

“Rất tốt.”

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài trước.”

“Uh. Mọi việc phải coi chừng.”

Ân Hoán giờ đây trở thành người của Vu Sâm, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Đàm Hi nhận được điện thoại của Ân Hoán, nói hai ba câu đơn giản, liền cúp máy ngay.

Từ nay về sau, trừ phi cần thiết, nếu không hai người không thể liên lạc thường xuyên rồi.

Cô đứng bên cửa sổ sát đất, “Ngày mai... chị ấy phải đính hôn rồi. Ân Hoán ơi là Ân Hoán, hy vọng anh thật sự không hối hận.”

Giang Châu, ngày nắng.

Thích hợp động thổ, cúng tế, bắc cầu, cưới gả.

Sầm Uất Nhiên ngồi trước bàn trang điểm, trong gương hiện lên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.

Người con gái mặc chiếc váy lễ phục màu trắng, tao nhã tinh tế, bên hông cố ý mở ra hơi rộng, vừa che giấu bụng bầu, lại vẫn giữ được vẻ đẹp của cô.