Nàng Dâu Thời Hiện Đại

Chương 21

Tuấn bị Hùng mắng đến sa sầm mặt mày.

- -Chuyện của tao mắc mớ gì đến mày mà mày chen vô?

- - Tao thấy bất bình thay cho Hiền gặp cái thằng chồng nhu nhược như mày thôi, vợ chồng cơ bản là phải tin nhau, mày làm được chưa? Mày tin Hiền chưa? Mày có từng đặt ở hoàn cảnh cô ấy chưa, khi thân gái phải một mình mang tai tiếng, bị xã hội đạp xuống tận cùng đáy vũng bùn, mày cũng thừa hiểu ở Việt Nam cái tội lăng loàn người ta lên án đến mức độ nào, mày nghĩ đến những điều đó chưa?

Hùng nói một tràng như nước đổ, mỗi câu mỗi từ như thấu tận lòng tôi.

- - sao, không cãi đi, k đánh tao nữa đi, mày tưởng mấy cái nắm đấm của mày tao sợ, tao khinh, khinh mày đấy Tuấn..

Tuấn:

- - Mày.. mày..

Hùng:

- - Tao sao?

Tuấn:

- - Mày tưởng mày tốt đẹp lắm hả thằng chó, cái hạng như mày không đáng để lên tiếng dạy đời tao, hừ, làm em tao khổ chưa đủ, giờ định la liếm vợ tao nữa à?

Hùng cười:

- - La liếm, không hề, tao không bao giờ làm kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhưng hãy nhớ, chỉ cần mày buông, tao sẽ lập tức nắm.

Nhận thấy cơn giận cuồn cuộn của Tuấn hiện rõ nơi yết hầu, tôi xua tay Hùng:

- - Được rồi Hùng, tôi muốn nói chuyện với Tuấn một chút.

Hùng chỉ vào mặt đang thệch ra của Tuấn:

- - Nhớ kỹ mặt tao nè, mày mà không trân trọng Hiền thì biến đi, còn rất nhiều người sẵn sàng quỳ dưới chân cô ấy, chẳng hạn như tao.. Ngọc có sáng hay không ăn thua người giũa, vợ có tốt hay không ăn thua cách đối xử của chồng, mày còn chưa tốt, đừng đòi hỏi ở Hiền bất cứ thứ gì..

Nói cho đã Hùng mới chịu đi vào trong, nhìn cái dáng cao lớn đi khập khiễng tôi với Tuấn bất giác nhìn nhau.

- - Có sao không? Trầy hết cả mặt rồi kìa.

- - Em không sao!

- - như vầy mà không sao, tay chân lành lặn không muốn, để cho trầy da tróc vảy, mà cái thằng đó có gì tốt, sao em lại đi trong đêm với nó, không hiểu nổi em nghĩ gì nữa.

- - Hùng đang giúp em đó, không có ý gì đâu,, nhờ anh ta tìm được cô gái trong clip, nhưng cô ta nói người thuê cô ta làm việc đó là mẹ..

Tuấn trố mắt:

- - Mẹ, không thể nào? Hắn đúng là nói lung tung.

- - Em cũng không tin nên mới đi theo cô ta thử, không giờ giữa đường thì gặp bọn xấu, em nghi là Vinh làm, mọi chuyện là do cậu ấy sắp xếp, Cậu ấy đứng sau mọi việc! Mà khoan, mắt anh sao thế Tuấn, đỏ dữ vậy? Để em coi..

Tuấn gạt tay tôi ra:

- - Không có gì đâu, vào trong, anh có việc cần nói.

Trong căn phòng nhỏ của bệnh viện, có ba, có mẹ, có Tuấn và tôi, Tuấn nói:

- - Ba mẹ, trước nhất cho con xin lỗi vì đã không giữ đúng lời hứa, không mang lại cho Hiền hạnh phúc như con từng nói, lỗi của con, hôm nay có ba mẹ ở đây, con xin phép được dừng cuộc hôn nhân này lại..

Cả thảy ba người chúng tôi đều sửng sốt với những gì mà Tuấn nói.

Tôi:

- - Anh nói cái gì vậy Tuấn?

- - Hiền, anh xin lỗi, anh bất tài không che chở cho em, để gió to bão lớn một mình em chèo chống, giữa gia đình và em, anh chỉ được chọn một, mẹ anh.. (ngập ngừng).. Mẹ anh chỉ có một trên đời này.. Anh không thể bất hiếu, dù clip kia không phải là em nhưng em thấy đó, cuộc sống chúng ta chưa bao giờ ổn, anh rất mệt mỏi khi đứng giữa em và mẹ, có thể em trách anh, oán anh, hận anh, sao cũng được hết, miễn là em đồng ý kí vào đây..

Dứt lời, Tuấn lôi ra một tờ giấy mỏng, ba chữ "đơn ly hôn" đập vào mắt khiến tôi chao đảo.

Tôi cười mếu:

- - Thì ra là vậy, thì ra anh đến k để thăm em mà là vì cái này.. Anh nghĩ kỹ chưa?

Tuấn thở mạnh, trả lời dứt khoát:

- - Rất kỹ, giải thoát cho nhau đi, anh mệt rồi.

Tôi:

- - Được, nếu anh đã muốn như vậy em cũng không có ý kiến, đưa viết đây em ký.

Ba tôi cản:

- - Hai đứa nghĩ kỹ chưa, vợ chồng thì từ từ mà bảo ban nhau, đừng chuyện bé xé ra to.

Mẹ tôi:

- - Từ từ cái gì mà từ từ, ly dị đi, mẹ ủng hộ, sống ở đó có ngày nào sung sướng đâu mà ở làm gì, về với mẹ, mẹ nuôi mày trắng da dài tóc..

Ba:

- - Cái bà này, khuyên không khuyên còn đốc bậy bạ.

Tôi nhìn Tuấn mà nói:

- - Người ta vẫn hay nói một đôi đũa, một đôi dép, những thứ đó phải cần có 2 mới hoàn chỉnh, hôn nhân cũng vậy, hai người cố gắng thì căn nhà mới vững chãi, còn một người nắm một người buông chỉ khiến cả hai mệt mỏi.. Em đồng ý ly hôn..

Tôi giựt chiếc bút trên tay Tuấn ký cái rẹt, vô cùng dứt khoát.

- - Đây, hẹn gặp anh ở tòa. Anh về đi.

Tuấn chưa kịp lấy tôi đã ném vào người anh.

- - về đi…

Tuấn cúi đầu:

- - Ba mẹ con về, anh về..

Bóng Tuấn ủ rũ ra về, anh đi khuất tôi ôm mặt khóc. Hết rồi, hết thật rồi.

Mẹ ôm tôi:

- - Mạnh mẽ lên con gái, chả việc gì phải khóc.. Nín đi, ly hôn được ăn mừng còn không hết..Đời còn dài..

- - Mẹ…

Ba lắc đầu bỏ ra ngoài hút thuốc.

Tôi lúc này chính là đau lòng, đau cả con tim đã đầy rẫy vết sẹo.

Trưa hôm đó công an có lấy lời khai tôi với Hùng, họ cũng kết luận bọn người chặng đường chúng tôi một toáng thanh niên vô công rồi nghề, chuyên tụ tập ăn chơi nhậu nhẹt phá làng phá xóm, họ chặn lại chủ yếu xin tiền đường chứ không có gì khác, vì hành động của họ không có gì nghiêm trọng nên cũng chỉ bị viết Cam kết rồi được thả về, riêng Hùng vì phóng xe đã qua quẹt một người bị thương nhẹ, đáng ra phải chịu trách nhiệm nhưng mẹ Hùng đã nhanh tay lấp một số tiền nên mọi việc coi như kết thúc.

- -Xong rồi sao anh k về phòng đi, ở đây làm gì?

Hùng ngồi lì trên ghế:

- - Ở với em cho vui.

- - Không cần, mẹ tôi vào ngay.

- - Thì chừng nào mẹ em vào tôi về, tôi có ăn thịt em liền đâu mà lo.

- - Thịt cái đầu anh ý! Tối ngày chỉ nghĩ đến việc nam nữ.

- - Kệ tôi.. Mà nghe nói em với Tuấn ly hôn rồi à, cho tôi một vé bước vào cuộc đời em đi, được không? Tôi không hứa yêu một mình em, nhưng tôi bảo đảm chăn gối luôn nóng hổi, ngày hai phát đều đều.. hehe..

Tôi lấy cái gối chọi hắn:

- - Biến đi, đồ thần kinh..

Hùng cười rồi lững thững đi về, người gì mà cứ như thằng điên ấy.

Đến chiều tôi được xuất viện, tôi muốn về nhà Tuấn lấy đồ.

Mẹ không chịu:

- - Bỏ đi, lấy làm gì, về mẹ mua cho mà mặc.

- - Không phải, con không muốn để bất cứ thứ gì trong nhà họ nữa..

- - Thôi được rồi, vậy kêu taxi qua đó rồi hãy về quê.

Tôi gật đầu.

Đến nhà Tuấn, lúc này tôi xin phép được gọi là nhà Tuấn, không gọi là nhà chồng tôi nữa, vì ngày trước, có Tuấn, tôi có lý do để cố gắng, để xem nơi nó như nhà mình giờ thì.. Không còn gì để bận tâm cả, đau đủ rồi..

Tôi bấm chuông, Tú bà ra mở cửa, nó khoanh tay trước mặt hỏi tôi:

- - Đến làm gì?

- - Lấy đồ.

- - Có gì nữa mà lấy? Mà mới mấy hôm không gặp mà ăn nói khác ngay nhở, đúng là gần mực thì đen, về nhà có mấy hôm mà nhiễm ngay cái thói mất dạy ở quê, ăn nói chẳng tôn trọng ai.

Tôi cười nhẹ:

- - Tôn trọng, chắc mày đáng..

Tôi xô nó qua một bên rồi đi thẳng vào nhà, nó hét hét ở sau:

- + Này.. Này..

Mẹ chồng thấy tôi liền quát lớn:

- - ai cho mày vào đây? Hả, cút khỏi nhà tao ngay.

- - Mẹ khỏi đuổi, con lấy đồ xong sẽ đi ngay.

Không đợi bà trả lời, tôi một mạch lên lầu,

- - Này con kia, mày đứng lại đó..

Tôi mặc kệ, lên phòng mình.

Căn phòng ngoài đồ của Tuấn thì trống hoác, mỹ phẩm hay quần áo của tôi còn sót lại đâu mất hết.

Tôi hỏi bà mộng chè yêu dấu:

- - Đồ con đâu hết rồi?

- - Tao vứt hết rồi. Mày đi đi,giấy ly hôn cũng đã ký, mày đừng có bén mảng đến đây nữa, nhà tao không hoan nghênh mày.

Tôi lúc này cần gì kiêng nể, cần gì tôn trọng người phụ nữ trăm vạn lần làm khó tôi:

- - Mẹ nghĩ tôi thèm bước vào nhà mẹ lắm hả? Yên tâm, từ đây không còn ai làm mẹ chướng mắt, không còn ai làm mẹ khó chịu nữa. Nhưng nhắc thế này, trong tủ tôi có sổ tiết kiệm, có trang sức, giờ không cánh mà bay, khi ra tòa tôi sẽ nói những vấn đề này, còn nữa, tôi hỏi mẹ, hơn một năm qua mẹ làm gì khiến tôi không có thai, mẹ nói đi..

Bà lắp bắp:

- - Mày nói… cái.. Cái.. Gì.. Vậy…

Tôi nhếch mép:

- - Mẹ đừng có giả vờ, tôi biết hết rồi!! Mẹ cho tôi uống gì..

Con Tú chạy lên:

- - Mày quát ai vậy hả?

Nó chỉ trỏ, vô tình lộ cái vòng tay sau lớp áo tay dài. Đó chẳng phải là vòng của tôi sao. Tôi đi nhanh về phía nó, chụp lấy:

- -Cái gì đây? Sao mày dám lấy vòng của tao hả, trả đây?

- - Vòng nào của mày chứ, buông ra coi?

- - Còn chối.. Lột ra cho tao..

Tôi với nó giằng co qua lại, mẹ chồng nhào vô ôm tôi ra, xô xát thế nào mà bà ấy bị ngã phịch xuống sàn, la hét hét..

- - Mẹ.. Chuyện gì vậy?

Mẹ chồng:

- - Tuấn, xem nó kìa, nó đánh mẹ. Đánh con Tú..

Tôi:

- - Kêu con Tú trả cái vòng cho tôi nhanh.

Tú bà:

- - Vòng nào của mày, bộ có mình mày có cái vòng kiểu này hả?

- - Mày định ăn giựt hả, trả cho tao?

Tuấn:

- - vòng gì, đưa coi Tú?..

Tú bà giấu ra sau lưng:

- - của mẹ vừa mua cho em, anh đừng có nghe nó nói xằng bậy. Anh đuổi nó đi đi..

- - không trả là tao không đi đâu hết?

Tuấn kéo tay Tú, khựng lại khi thấy chiếc vòng:

- - tháo ra..

- - Cái này của em mà.

Tuấn hét lớn:

- - Tao nói mày tháo ra..

- - Tháo thì tháo, làm gì dữ vậy? Nè.. (đưa tôi)

Tôi nhận lấy, cầm thật chặt. Kỷ vật của tôi... Chiếc vòng có khắc tên hai đứa, "Tuấn Hiền" mép trong của vòng.

Tuấn:

- - Xong rồi thì em đi đi.. Giấy tờ anh sẽ chuẩn bị hết, tới lúc đó em chỉ cần đến là được..

- - Nhanh vậy sao? Chuẩn bị hết rồi sao? (tôi cười nhạt) đúng là chẳng có tình yêu nào là thiên trường địa cửu như họ từng hứa, cũng chẳng có bầu trời nào mãi xanh..

Tuấn ôm đầu:

- -Đừng nói nữa, đi đi.. Đi đi..

Một giọt nước mắt lăn xuống má. Tôi bước đi trong niềm đau và sự tổn thương sâu sắc, lời hứa gió bay, lòng người mau thay đổi.

Vài ngày sau tại quê..

Tôi đang bơi xuồng ở ngoài ao sen để hái thì trên bờ có bóng dáng quen quen, gọi lớn:

- - Hiền ơi..

Tôi dịu mắt mấy lần, ôi mẹ ơi, là Hùng, hắn mò xuống đây làm gì, còn đứng vẫy vẫy tay nữa chứ.

Tôi bơi vào trong, Hùng cười toe toét:

- - Hái sen à?

Tôi gác cây dầm lên xuồng, trả lời Hùng:

- - Anh không thấy sao mà hỏi, mà anh đi đâu đây, sao biết nhà tôi?

- - Đi đòi nợ, định xù à, không dễ đâu?

- - À, tôi quên mất, anh xuống đây tôi trả cho.

- - Xuống đây luôn à?

- - Ừ, xuống đây.

Hùng hí hửng đi xuống xuồng, đến giữa chừng tôi lắc mạnh, hắn một phát văng xuống ao sen cái tủm..

- - a...sìn, sìn bùn không rồi, làm gì vậy hả?

Tôi bụm miệng cười:

- - Thơm không? Bùn có tác dụng đẹp da đó, anh không biết à?

Cho vừa, áo trắng đồ, mang giày đồ, cho tắm bùn hết..

Hùng lội được lên bờ, không nói không rằng bỏ đi một nước.

- - Ê ê, giận rồi à? Hí hí..

Tôi bưng rổ sen vào nhà, thấy Hùng ngồi chễm chệ trong nhà:

- - Chào em.. Thấy tôi có giống nông dân không?

Hùng mặc bộ đồ của ba tôi, vì hắn cao nên áo quần ngắn ngủn, trong buồn cười vô cùng..

- - giống, mà giống thằng dở hơi ấy..

- - Em..mà kệ.. Thằng dở hơi đói rồi, em đi nấu cơm đi.

- - Nhà tôi hết gạo rồi, đi chỗ khác mà ăn, tự dưng từ thành phố xuống đây ăn cơm, đúng là tâm thần.

Mẹ tôi la:

- - Con nhỏ này nói kỳ vậy, mẹ mời cậu Hùng ở lại ăn cơm đó..vào nấu cơm đi..

Hùng chen vào:

- - Đi đi, lì quá..

Tôi liếc hắn một cái rồi bê rổ vào bếp, Hùng lẽo đẽo theo sau:

- - Biết nấu không đó.

Tôi trả lời:

- - Không!

- - nhìn là biết không biết làm rồi, thôi, về với tôi, tôi bảo đầu bếp chỉ cho một khóa, hàng ngày nấu cho tôi ăn, khi nào tôi duyệt thì ra nghề.

- - Vậy cơ à? Vậy anh không duyệt thì sao?

- - Thì nấu cho tôi cả đời chứ sao?

Lúc này đây, mắt tôi và mắt Hùng, vài giây chạm vào nhau..