Nàng Dâu Thời Hiện Đại

Chương 4

Tin chứ, tin tôi mới quyết định lấy anh dù chẳng được lòng mẹ anh. Tin anh tôi mới chấp nhận cùng anh vượt qua những khó khăn trước mắt, cuộc đời mà, có niềm tin thì mới phấn đấu được.

- Em tin anh mà.

Nấu nướng xong đâu đấy, tôi rút kinh nghiệm lần trước bảo Tuấn nếm thử một lượt rồi mới nhờ anh đi mời mọi người, tôi lên phòng tắm rửa, rồi xuống sau.

Nhớ lại "cá Linh" đang ở đây, tôi chọn một chiếc váy đẹp một chút, rồi trang điểm nhẹ nhàng kiểu Hàn Quốc, trang điểm tự nhiên, có mà như không, thật ra da tôi vốn đã đẹp rồi, nên chỉ cần tô chút son nữa là ok lắm.

Bàn ăn đã đầy đủ mọi người, tôi từ trên lầu bước xuống, ba chồng gọi tôi:

- Xuống ăn luôn Hiền ơi.

- Vâng ạ.

Nhưng.. Con cá Linh nó ngồi chỗ tôi.. Mà Tuấn đâu rồi nhỉ?

Cái bàn ăn nhà chồng tôi có hình tròn, có sáu cái ghế, ba mẹ rồi đến Tú bà, đến Tuấn đến tôi, mọi ngày là ngồi như vậy, không hề lộn xộn. Nhưng hôm nay có con cá Linh này, nó ngồi vào chỗ tôi, chừa hai ghế trống hai bên, kiểu như đường nào nó cũng ngồi cạnh Tuấn, tính giỏi thật.

Nhưng không sao, muốn ve vãn chồng tôi mà được à. Còn khuya nhá.

Tôi cười nhẹ, hỏi:

- Ba mẹ có vừa miệng không ạ? có gì để con rút kinh nghiệm lần sau.

Mẹ chồng tôi không thèm đáp,chắc do bà còn giận, còn ba chồng thì cười tươi đáp lại:

- Thế này là ngon lắm rồi, con cũng ăn đi kẻo nguội. Tuấn nó đi vệ sinh rồi.

Tôi "Vâng" rồi quay sang cá Linh:

- Linh sang ngồi kế Tú đi em, chỗ này của chị.

Tú bà miệng một họng phở, vừa nhai vừa nói, cái con, chả có miếng nết:

- Ối giời, ngồi đâu mà chả được, chị vẽ chuyện vừa vừa thôi chị Hiền ạ.

- Thế tao lên đầu mày ngồi nhé.

Tuấn từ nhà vệ sinh đi ra, vừa đi vừa nói. Anh nói tiếp:

- Đó giờ sao thì giờ vậy đi, còn Linh nữa, sao cô cứ đến đây làm gì nhỉ?

Linh đôi mắt lưng tròng nước, nét mặt như oan ức lắm:

- Em.. Em chỉ vô tình gặp bác thôi.. Nếu anh không thích thì.. thì em về..

Nói vậy, chứ nó có đứng lên đâu, vẫn ngồi lì trên ghế. Tôi là tôi ghét cái điệu bộ giả tạo của nó ghê lắm, nói luôn:

- Ừ, Linh về thì đứng lên đi em, chị ra mở cổng cho. Sao nói mà mông không rời cái ghế vậy em?

Mẹ chồng tôi không hài lòng với thái độ của tôi và Tuấn dành cho Linh, bà đặt mạnh đôi đũa xuống bàn:

- Linh cứ ngồi đấy, không đi đâu cả.. May nhờ có Linh chứ không thôi là tôi ngất luôn ngoài chợ rồi, anh chị đã chẳng giúp được gì thì đừng nói cái giọng điệu ấy.

Cái mặt con Linh nghe xong câu ấy khỏi phải nói nó mừng đến độ nào, khuôn miệng còn cười, nhếch lên như thách thức tôi vậy.

Mẹ kiếp, rốt cuộc ai mới là con dâu bà đây không biết. Sao cứ bênh người dưng chầm chập, đằng này còn là người yêu cũ của con trai mình, lẽ nào, bà ghét tôi đến như vậy sao?

Tuấn vẫn đứng đấy, trả lời:

- Con đã bảo mẹ thuê người giúp việc thì mẹ khăng khăng không chịu, còn cả cái vụ đi chợ nữa, siêu thị gần nhà thì không mua, vừa an toàn vừa tiện lợi, cứ nhất quyết đi chợ đầu mối cho rẻ, đấy, cứ ham rẻ, hôm nào lại đau bụng như lần trước rồi lại tốn tiền còn hơn.

Ba chồng tôi gật gù đồng ý:

- Tuấn nói đúng đấy, bà hay bị đau lưng, Hiền với Tú đứa đi làm, đứa đi học, bà nên thuê một giúp việc đi, để họ làm việc nhà, bà cũng có nhiều thời gian đi thể dục với mấy bà trong xóm.

Mẹ chồng:

- Thừa tiền lắm à mà thuê giúp việc, mấy người biết một tháng trả phải họ bao nhiêu không? Mang tiếng có con dâu mà vẫn đi thuê giúp việc là sao? Tôi không đồng ý đâu.

Chết thật, mẹ chồng tôi nghĩ thế đấy, thật ra lúc trước nhà có giúp việc, từ lúc vừa cưới tôi xong bà cho họ nghỉ, lý đó là "nhà chả có việc gì đâu, ở không riết cũng buồn".

Tôi nói:

- Mẹ cứ thuê đi ạ, tiền giúp việc cứ để bọn con trả, chứ con thì nhiều việc, có hôm về trễ để mẹ nấu nướng con cũng ngại lắm, thêm mẹ cũng hay đau nhức mà mọi người thì không thường xuyên ở nhà, giờ mẹ thuê người cũng như thêm người bầu bạn, bọn con cũng yên tâm đi làm.

"Tú bà" buông lời:

- Chị ấy nói vậy thì mẹ để chị ấy thuê đi, mẹ có trả đâu mà lo, nhưng nghe nói giúp việc giờ không rẻ đâu nghe, ít gì cũng năm sáu triệu, bằng cả tháng lương của chị đó, suy nghĩ cho kĩ vào, kẻo đến tháng không có tiền mà trả cho người ta thì nhục lắm.

Ba chồng tôi lườm nó một cái, rồi quay sang mẹ chồng:

- Hiền nói phải đấy bà, cứ quyết định vậy đi, có người ở với bà tôi cũng đỡ lo, bà là bà chủ quan lắm đấy, có bệnh mà không chịu đi khám, bỏ liều không được đâu. Hay là tôi sắp xếp tuần sau đưa bà đi khám tổng quát, già rồi, phải biết giữ gìn sức khỏe con cái nó mới an tâm chứ.

Như sực nhớ, mẹ chồng tôi nhìn bọn tôi, rồi bảo:

_ Cả anh chị cũng đi khám luôn đi, một năm rồi mà chả thấy gì, xem vấn đề là tại ai còn biết mà chữa trị khắc phục.

Tuấn bực bội kéo cái ghế mạnh ra ngoài rồi ngồi phịch xuống:

- Tụi con bình thường có gì đâu mà khám, nhiều người họ mấy năm mới có con kìa, có sao đâu… Con không đi đâu.

Lần này ba chồng tôi lại đứng về phía mẹ, ông chắc cũng trông ngóng cháu nội lắm:

- Sẵn thì đi luôn, xem xem sức khoẻ thế nào chứ có ai bảo hai đứa bị gì đâu. Cứ nhất trí như vậy, thứ tư tuần sau sẽ đi luôn một thể. Giờ ăn đi, nở hết rồi.

Tuấn chằm chằm nhìn Linh, cô ta e dè cúi đầu xuống như mắc cỡ, mẹ ơi, y như rằng lần đầu mới được trai dòm ấy.

Bất ngờ Tuấn nói lớn:

_ Không hiểu à, ngồi sang bên kia, trả chỗ cho vợ tôi dùm cái.

Cô ta quê một cục, hậm hực đứng lên, tôi cười như nắc nẻ, Tú bà nó quát tôi:

_ Có gì mà cười, vô duyên.

Tuấn hốt nó ngay:

_ Tao bẻ răng mày giờ, hỗn như quỷ, hèn gì ế sấp mặt, có thằng nào dám quen.

Mẹ chồng tôi can:

_ Mấy anh chị ăn đi cho tôi nhờ, như chó với mèo, cắn nhau suốt.

Ăn xong "Tú bà" kéo "cá Linh" về phòng nhưng "cá Linh" không chịu, nó đòi rửa bát với tôi, ok, tôi chiều.

Nhà bếp chỉ còn tôi với nó, Tuấn chắc lại lên phòng chơi game rồi, ba mẹ cũng về phòng của mình, hôm nay ba chồng tôi cũng được nghỉ nên nghe đâu lúc nãy ông rủ bà đi sang nhà chú Út chơi, thăm bà nội, chú Út là em ruột của ba, nhà chú cách đây chừng chục cây số, vợ chồng chú buôn bán, bỏ sỉ trái cây ngoài chợ, bà nội ở với chú từ nào đến giờ, mà theo tôi biết, bà nội với mẹ chồng tôi cũng không hợp lắm, còn nguyên nhân thì tôi không rõ. Chỉ biết mẹ chồng tôi ít chịu qua bên đó thôi.

_ Chị Hiền, giá mà ngày xưa em đừng ham học mà quan tâm anh Tuấn hơn thì có lẽ giờ em đã là dâu nhà này rồi chị nhỉ?

Lại nữa à..con này nó không kiếm chuyện với tôi nó chịu không nổi hay sao ấy.

Tôi nghe bạn Tuấn người kể là ngày xưa nó cắm sừng Tuấn, bị Tuấn phát hiện nên chia tay nó, bởi giờ Tuấn cay nó lắm, nên thái độ của anh mới như vậy, cũng vì có ba mẹ chồng tôi ở đấy nên anh còn kìm chế một chút, chứ mấy đợt gặp ở ngoài đường anh chả thèm đáp nó luôn kìa, cũng thù dai phết..

Tôi cười cười, trả lời chút cho nó vui:

_ Ừ, chắc thế… giá mà ngày xưa quay lại Linh nhỉ, thì biết đâu bây giờ anh Tuấn thành con trâu nhiều sừng nhất thành phố, à không, thành phố thì làm gì có trâu, phải nói là con trâu nhiều sừng nhất Việt Nam rồi cũng nên. Ha ha..

_ Chị.. Chị..

Nó cứng họng.. Tôi nhếch mắt.. Nhún vai:

_ Đừng chọc tức chị, chị không hiền như tên đâu em. Lo mà về học hành rồi kiếm ai mà quen nhé, đụng đến chồng chị, chị cho em hot nhất cái mạng xã hội đấy.

Nó cũng đâu vừa, vòng tay lại thách thức:

_ Để xem chị cao ngạo được đến bao giờ.

Nó tiến tới, hất nguyên chồng bát tôi chưa kịp up lên kệ xuống nền gạch, vỡ tan tành, thanh âm của những mảnh sành va vào nhau, rồi nằm tứ tung tứ phía, thanh âm ấy thật chói tai. Thế nhưng tôi chưa kịp định hình thì nó đã nhanh chóng khóc rống lên, ngã xuống sàn nhà như thể người bị hại, rồi còn dùng mảnh sành khứa vào tay đến chảy máu.. mẹ kiếp, con này nó điên rồi.

Âm thanh quá lớn, mọi người đổ dồn xuống bếp, hỏi réo lên:

_ Chuyện gì vậy?

Tuấn cũng trên lầu như bay xuống, trên tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại chơi game:

_ Sao thế Hiền?

Chẳng kịp để tôi giải thích, cá Linh nhanh mồm khóc lớn:

_ Huhu.. Hai bác là lỗi của con.. Không phải chị Hiền đâu, đừng mắng chị ấy, chị ấy không cố tình đẩy con đâu, là con.. Là con.. Không cẩn thận.. Hu. Hu..

Cái con mắm cá Linh này,nó nói cái quái gì vậy, nói thế khác nào bảo tôi đẩy nó ngã chứ:

_ Linh nói gì vậy, tự cô ngã rồi đổ thừa tôi à, đừng có diễn kịch nghe.

Tú bà thấy máu thì hốt hoảng, la oai oái:

- Máu.. Ôi mẹ ơi chảy máu..

Mẹ chồng tôi cũng rối rít không kém:

_ Mau đỡ con bé lên, Tuấn đi lấy hộp y tế nhanh.

Tuấn hơi chần chừ, đôi chân không chịu nhấc. Mẹ chồng tôi lại được dịp tru tréo lên:

_ Nhanh đi, còn thừ ra đấy làm gì, con vợ anh xô con bé đến chảy máu rồi kìa. Giời ơi khổ thân quá Linh ơi.. Sao lại thế này.

Tôi giải thích:

_ Mẹ, con không có đẩy Linh, là cô ta tự làm rồi đổ cho con.

Linh thút thít:

_ Em biết chị ghét em vì em từng là người yêu cũ của anh Tuấn, nhưng chuyện đó là qua lâu rồi mà chị Hiền, em đến đây với tư cách là bạn của Tú chứ có động chạm gì vào vợ chồng chị đâu mà chị làm vậy chứ, em cũng chỉ lỡ lời thôi mà.

Cái đồ con mắm, lật lọng hơn bánh tráng nướng nữa. Vừa mới xót xa quá khứ, giờ lại hoá thánh thiện, đúng là nó học sai chuyên ngành mà. Đáng lý sân khấu điện ảnh mới hợp với nó.

Mẹ chồng:

_ Lại bàn nói rõ xem sao, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? còn anh Tuấn, anh làm ơn đi lấy đồ băng vết thương cho con bé, dù gì anh cũng đã từng rất yêu nó mà, anh không nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa sao?

Tuấn đi.

Bất giác, trái tim tôi một giây ngừng đập. Một giây đau xót chảy luồng qua thân thể. Hốc mắt chợt đỏ, sống mũi cay nồng. Mẹ chồng tôi, gợi cho Tuấn tình xưa nghĩa cũ, gợi cho anh, những thứ vốn dĩ phải được lãng quên. Hay là do tôi quá mẫn cảm, nghĩ quá nhiều, sao tôi thấy lồng ngực đau thế này.

Ba chồng cơ hồ thấy sự khác biệt trên khuôn mặt của tôi, liền hỏi:

_ Hiền, con có sao không?

_ Chị ta khỏe như trâu mà bị gì? Đồ xấu xa.

_ Tú, ăn với nói.

Ba chồng tôi la nó, nó mới chịu nín, không nói nữa.

Tuấn cũng vừa đem thùng ý tế lại đặt xuống bàn. Mẹ chồng với Tú rửa ráy rồi dán băng cá nhân cho Linh, một vết thương nhỏ nhưng nhìn cách mẹ chồng tôi quan tâm nó tôi chỉ biết cười gượng, đúng là "thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo ". Không phải mẹ chồng tôi không tốt, bà rất tốt, tốt với hết thảy mọi người, chỉ trừ tôi thôi.

Đôi lúc tôi thấy thật buồn cười, mẹ chồng nàng dâu muôn đời không tránh khỏi những va chạm, nhưng thiết nghĩ, bà cũng từng làm dâu, từng trải qua những tháng ngày đó, sao bà cứ phải khó dễ tôi làm gì cơ chứ. Hay là bất cứ người mẹ chồng nào cũng đều như thế.

Sau khi băng bó đâu đấy, mẹ chồng tôi mới hỏi:

_ Linh, kể bác nghe đầu đuôi ra sau, nói bác biết bác lấy lại công bằng cho cháu!

Cá Linh đưa ánh mắt ngập ngừng nhìn tôi, tôi trừng mắt lại với nó thay lời cảnh cáo, nó ươn ướt hàng mi, mẹ, cái con này sao lắm nước mắt thế không biết, đáng ra nó nên đổi thành tên "Lệ" mới đúng chứ.

Tú bà nóng ruột, quát lên:

_ Có gì mày cứ nói, không cần sợ, có mẹ tao ở đây, không ai dám ăn hiếp mày nữa đâu.

Mẹ chồng khẳng định:

- Đúng đấy, có bác ở đây, đừng ai mong lộng hành.

Tôi bực với cái thái độ của nó, liền nói:

_ Nói đi, nói cho mọi người biết cô điên thế nào, tự dưng làm đổ bể hết chén bát còn định ăn vạ hả?

Ba chồng:

_ Hiền, bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Linh, nói bác nghe chuyện là sao?

Nó quệt nước mắt, giọng nói còn nặng mùi sợ hãi:

_ Thưa Hai bác, con với chị Hiền đang rửa bát, con mới bảo chị ấy là bác gái tuy hơi nóng tính nhưng rất tốt bụng, lại rất thương con thương cháu, mong chị đừng nên cãi nhau với bác nữa, hãy xem bác như mẹ ruột, vậy mà chị ấy điên lên, hất nguyên chồng bát trên tay con xuống, còn xô con ngã xuống mảnh vỡ nữa con.. con..sợ lắm.. con..

Mẹ chồng:

_ Đấy, nghe chưa, Linh có nói gì sai không mà chị làm thế với con bé hả chị Hiền, chị vừa vừa phải phải thôi chứ. Giời ơi, lúc ấy tôi đã bảo không rước cọp cái vào nhà rồi mà.

Ba chồng:

_ Bà im coi, chuyện gì cũng sồn sồn lên, Hiền, có đúng không?

_ Ba, con không đẩy Linh..

Tú bà nhanh nhảu nhảy vào miệng tôi:

_ Không chị chứ ai, trong bếp chỉ mỗi mình chị với nó, chẳng lẽ nó tự làm mình bị thương, vô lý hết sức.

_ Tú, tao không có.. Hu hu.. Nhưng chắc chị Hiền chỉ nhất thời nóng giận chứ chỉ không cố tình đâu.. Đúng không chị Hiền?

Mẹ chồng:

_ Thôi cháu không cần phải nói đở cho nó, lòng dạ độc ác, đúng là "cây độc không trái, gái độc không con", cấm có sai mà.

Tôi sững sờ. Giận đến run người, việc còn chưa sáng tỏ sao lại đổ hết lên đầu tôi, rồi còn đem chuyện đó ra rủa sả tôi nữa là sao?

Tuấn nãy giờ im lặng quan sát, giờ nghe mẹ chồng tôi nói thế liền không chút do dự mà đáp lại bà bằng một giọng điệu cực lớn:

_ Mẹ, tự nhiên lôi chuyện con cái ra làm gì, mẹ nói thế không sợ Hiền tổn thương à. Còn nữa, trong bếp chỉ có hai người, ai làm thì tự khắc biết, con tin chắc Hiền không làm mấy chuyện vớ vẩn này đâu.. Còn cô (chỉ Linh) cút ngay. Từ đây cấm cô đến nhà tôi nữa, tôi không muốn thấy bộ mặt giả tạo của cô một chút nào hết, buồn nôn lắm.

_ Nè, làm gì mà con đuổi con bé, con đừng hồ đồ mà bênh vực con Hiền nhé. Nó không phải loại hiền lành gì đâu. Nếu không phải con nài nỉ, còn lâu mẹ mới cho nó về cái nhà này.

_ Nếu mẹ đã nói thế thì con sẽ đưa vợ con ra ngoài sống. Không phiền lòng mẹ nữa.

Mẹ chồng tôi đứng phắt dậy, hét lên:

_ Đi đi, cút hết đi.. Động tý vào con vợ mày là chúng mày đòi bỏ đi, giờ đi đi, xem ra ngoài có chịu được không, có sung sướng như ở đây không mà bày đặt bố láo! đi ngay đi..

_ Mẹ khỏi đuổi..

Tuấn hùng hổ lôi tôi lên lầu, tôi cũng không muốn ở lại đây phút giây nào nữa, tổn thương nhiều rồi, phải đi thôi. Mặc cho ba chồng tôi gọi, mặc cho tiếng chửi mắng của mẹ, Tuấn nhất quyết xếp quần áo vào va ly, ra ngoài sống.

Thoáng chốc hai cái vali lớn đã đầy ụ, Tuấn gom hết những vật dụng tất yếu vào một chiếc túi nhỏ rồi nói:

_ Trước mắt sẽ khổ một chút, nhưng anh tin mình sẽ vượt qua được.

Tôi không thể nói gì nữa mà chỉ biết ôm anh, ôm người đàn ông cùng tuổi, anh không ngại tin tôi dù bao người nghi hoặc, không ngại từ bỏ gia đình để sống với tôi, thật sự, tôi thấy mình quá may mắn vì được làm vợ của Tuấn.

_ Nín đi, đừng khóc.. Sẽ ổn thôi..

_ Giờ mình đi đâu hả anh?

_ Tìm phòng trọ rồi tính tiếp.. Đi thôi..

Hai đứa kéo va ly xuống, ba chồng tôi hỏi:

_ Hai đứa định đi thật sao? Suy nghĩ cho kĩ nhé.

_ ÔNG cứ mặc kệ chúng nó, để tôi chống mắt lên xem được mấy ngày lại mò về, lúc ấy, có van xin tôi cũng không cho vào nhà.

Cá Linh đứng lên đi lại chỗ Tuấn, đối diện với anh, nó nói:

_ Tuấn, anh đừng giận quá mất khôn, sự việc coi như là lỗi của em đi, em xin lỗi chị Hiền là được chứ gì, hai người ở lại đi, em hứa sẽ không đến đây nữa.

_ không cần phải xin lỗi cái loại không biết điều đó, cứ để nó đi, nhà này cũng cần đứa con dâu như nó.

Tuấn:

_ Mẹ yên tâm, từ đây sẽ không ai làm mẹ khó chịu nữa, đi em.

Tôi chào vội:

_ Ba con đi.

Mẹ chồng chửi đổng lên:

_ đi luôn đi, tốt nhất là đừng về. Tú, lấy muối ra rãi khắp nhà cho mẹ..

Cũng may Tuấn lấy theo chiếc xe máy, chứ không cũng không biết phải làm sao.