Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 5: Em trai của bạn

Tiếng phổ thông của người lạ không tốt phải nói vài lần mới nói rõ được tên và số phòng của nhà hàng đó.

Trì Lập Đông còn muốn hỏi vài câu nữa nhưng đối phương đã cúp máy rồi.

Hắn đành trèo xuống giường mặc quần áo rồi ra ngoài.

Trên đường đi càng nghĩ càng cảm thấy lạ.

Hạ Nhạc trong lúc gặp gỡ với người khác rất khôn khéo, vốn dĩ trong lúc xã giao sẽ không quá chén với người ta, mà cho dù là cậu có uống quá chén đi nữa thì đối tác làm ăn cũng ở đó, có bên hợp tác không thì cũng có tài xế riêng, sao lại cứ phải gọi Trì Lập Đông tới đón chứ?

Đợi tới khi hắn tới nơi, tìm được Hạ Nhạc thì mới biết được đúng là chuyện không phải như thế.

Ở bên cạnh Hạ Nhạc chỉ có một người thanh niên, tuổi tác không lớn khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ăn mặc rất thoải mái, không giống đối tác xã giao của Hạ Nhạc.

Trên mặt bàn trước mặt hai người đúng là có rượu, nhưng mà Hạ Nhạc không say, ngược lại còn rất tỉnh táo, nhìn thấy Trì Lập Đông tới thì bất ngờ nói: “Sao anh lại ở đây?”

Trì Lập Đông dựa theo tình hình thực tế nói: “Có người dùng điện thoại của cậu gọi điện cho tôi bảo tôi tới đây đón cậu.”

Cho nên tình huống gì thế này?

… Hạ Nhạc quay đầu sang gào lên bằng tiếng Quảng Đông với người thanh niên kia: “Cậu làm đấy à!”

Người kia vốn đang đánh giá Trì Lập Đông, bị Hạ Nhạc gào lên thì nói: “Em muốn nhìn thấy anh ta không được à?”

Hạ Nhạc gào lên càng to: “Nhìn anh ta làm gì? Cậu rảnh đấy à?”

Người thanh niên mím môi lại nhìn Trì Lập Đông, oan ức nói: “Anh nói anh thích em, vậy mà tới Bắc Kinh lại không để ý tới em, em không vui nên muốn xem kẻ nào đã khiến anh thành như thế này mà.”

Hạ Nhạc cũng liếc mắt nhìn Trì Lập Đông.

Nét mặt Trì Lập Đông mờ mịt.

Hạ Nhạc nói: “Cậu hiểu lầm rồi, anh ta không có liên quan gì cả.”

Người thanh niên tức giận nói: “Trước kia tại sao anh lại thích kẻ cặn bã này chứ? Em còn tưởng anh ta rất đẹp trai, hóa ra anh ta đã già thế này rồi…cũng chẳng có phong cách gì.”

Hạ Nhạc rõ ràng hơi phiền nói: “Nói rồi không liên quan gì đến anh ta, thật sự là bên chỗ tôi rất bận, không có thời gian chơi với cậu, hoặc là mai cậu về Hồng Kông, hoặc là tìm bạn bè của cậu đi, tóm lại là đừng có tìm tôi.”

Người thanh niên đứng cả dậy, tức giận nói: “Hạ Nhạc! Tốt hơn hết là anh đừng có hối hận đấy!”

Cậu ta cầm đồ của bản thân đi ra ngoài, lúc đi qua Trì Lập Đông còn cố ý đụng phải Trì Lập Đông.

Đáng tiếc là hình thể này của Trì Lập Đông thì ai đụng ai còn chưa biết.

Người thanh niên một tay ấn vào vai bị đau, tức giận mắng: “Cặn bã thì sẽ chết sớm thôi!”, rồi một tay kéo cửa ra, thở hổn hển rời đi.

Phục vụ đi qua muốn giúp họ đóng cửa lại thì Trì Lập Đông vội xua tay ý bảo không cần rồi lại nói với Hạ Nhạc: “Nếu không có việc gì, vậy tôi cũng…”

Hạ Nhạc ngắt lời hắn: “Đã tới đây rồi thì uống hai ly đi.”

Trì Lập Đông lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn đóng cửa lại, đi vào ngồi xuống.

Hạ Nhạc rót rượu cho hắn.

Trì Lập Đông nói: “Tôi lái xe tới còn phải lái xe về, không uống đâu.”

Hạ Nhạc đặt rượu xuống, nhíu lông mày lại nói: “Tôi không biết cậu ta gọi anh tới, có lẽ là lúc tôi đi vệ sinh cậu ta dùng điện thoại của tôi gọi, cậu ta cũng không có ý gì khác chỉ là làm liều thôi. Cậu ta là…em trai của bạn tôi, từ Hồng Kông tới Bắc Kinh chơi, tính tình trẻ con.

Trì Lập Đông “ừ” một tiếng nói: “Mấy năm trước tôi mở một mảnh đất ở Phật Sơn để trồng một ít quảng hoắc hương và ba kích, tôi ở đó hơn một năm, tiếng Quảng Đông không giỏi lắm có thể nghe hiểu được.”

Hạ Nhạc rõ ràng không ngờ tới, tay đang rót rượu cho bản thân hơi dừng một lúc.

Cậu ta rất thích cậu. Trì Lập Đông nói: “Dáng vẻ cũng không tệ, tính cách rất đáng yêu đấy.”

Hắn nói lời này rất thật lòng, dáng vẻ cậu nhóc kia xem như là rất đẹp trai, vẻ mặt và lời nói đều không hề che đậy sự say đắm với Hạ Nhạc.

Hắn cảm thấy Hạ Nhạc không cần dùng “em trai của bạn” để giấu diếm người bạn trai nhỏ này.

Hắn như trút được gánh nặng, đúng là hắn tự mình đa đình, đúng là tốt quá.

Hạ Nhạc uống một ngụm rượu nói: “Đã nói rồi, cậu ta chỉ là em trai của một người bạn thôi, tôi không có hứng thú với trẻ con.”

Trì Lập Đông nghĩ, rõ ràng cậu nhóc kia nói “anh nói anh thích em”.

Nhưng hắn cũng không tiếp tục nói lời này ra, đây là việc riêng của Hạ Nhạc, hắn đừng nên nhiều lời thì tốt hơn.

Uống hết ly này thì tôi đưa cậu về khách sạn, đã rất muộn rồi.

Hạ Nhạc nói: “Mai là cuối tuần không có sắp xếp công việc.”

Trì Lập Đông không nói nữa yên lặng ngồi.

Hạ Nhạc nói: “Bây giờ anh còn uống rượu như trước kia không?”

Trì Lập Đông nói: “Đã sớm không uống nữa, lớn tuổi rồi mà.”

Hạ Nhạc nói tới trước kia chính là rất lâu trước kia rồi.

Lúc đó Trì Lập Đông đang trong thời kỳ tệ nhất, tinh thần suy sụp, từ lúc cấp hai đã bắt đầu luyện Tán Đả, nhận được giải thưởng đại hội thể dục thể thao vào được đại học thể dục, rất nhanh lại được chọn vào đội quốc gia, điều kiện bẩm sinh tốt, kỹ thuật cũng rất giỏi, tóm lại là thực lực rất mạnh. Tương lai còn có thể tạo ra rất nhiều thành tích tốt hơn, bỗng dưng lại bị thương còn khó hồi phục. Ở thời kỳ đỉnh cao hắn lại giải nghệ, tư tưởng chuyên nghiệp của hắn đúng là bị đả kích một đòn có tính hủy diệt. Trong mười mấy năm trước đó ngoại trừ huấn luyện thi đấu, thi đấu huấn luyện, hắn cái gì cũng không học, cái gì cũng không hiểu. Bị cử đi học nghiên cứu sinh, trong lòng thật ra rất không thích, đã nghĩ là rất nhanh hai năm sẽ trôi qua có thể trở về đội làm huấn luyện viên. Nhưng mà hai năm cũng rất gian nan, hắn không thích ứng được.

Hơn nữa vấn đề tình cảm.

Hắ đã có thời gian hơn một năm cả ngày nát rượu, uống rất dữ dội, ký túc xá nghiên cứu sinh vốn ở có hai người, bạn ký túc xá của hắn cũng không chịu nổi hắn, tìm lý do xin chuyển đi.

Sau khi quen biết Hạ Nhạc thì dần dần đã tốt hơn nhiều.

Trước khi tôi quen anh không uống rượu, bố tôi không cho uống. Hạ Nhạc nói: “Lần đầu tới quán bar cũng là anh đưa tôi tới đó.”

Trì Lập Đông gật đầu nói: “Lần đầu tiên đi cậu uống nhiều thật.”

Hạ Nhạc nói: “Sau đó chúng ta đã lên giường.”

Trì Lập Đông: “… Ừ.”

Hạ Nhạc nói: “Thực ra tôi không say.”

Trì Lập Đông: “…Tôi biết.”

Hắn biết Hạ Nhạc không say nếu không thì lúc hắn do dự lại đột nhiên lại trở nên chủ động.

Hai người đều là lần đầu, cả quá trình rất mãnh liệt.