Nàng Hầu Quý Tộc

Chương 22: Chương 22 Tai Nạn

- Chị mika

Miki chạy đến ôm lấy chị của nó. Con bé có đôi mắt màu nâu lạnh lùng, vô cảm. Nhưng nó đều rất giống với miki, nhìn sâu thẳm lại đượm buồn

- Mau về nha thôi

- Chị nhìn nè. Là Nana đó. Nana sẽ cùng với mẹ sinh nhật Miki

- Mẹ không về đâu

- ........s..sao...????

- Em có chuyện gì sao ???_ Hana dịu dàng hỏi

Nói đến đây, cô bé ứa nước mắt

- Mẹ em lúc nào cũng vậy cả...hix...sinh nhật Miki hay em...mẹ đều kêu bận việc, không thể về được . Mẹ hứa hẹn lần này đến lần khác, nhưng chẳng bao giờ đúng cả. Lần này cũng vậy. Mẹ bảo do ở hòn đảo thời tiết xấu, không có tàu hay máy bay về đây. Hix...hix...

- ......

- Về thôi Miki

- Khoan đã, còn Nana và thế giới phép thuật ....

- Chẳng có phép thuật nào ở đây cả. Đó chỉ là trò lừa trẻ con thôi. Nếu thật sự vậy. Nana hãy dùng phép thuật đưa mẹ về đây đi

- Được thôi. Sẵn sàng chưa. Úm bala.......

Từ sau cánh cửa , dáng một người phụ nữ gầy gầy bước tới. Đúng thế , Nana đã dùng phép thuật đưa họ về bên nhau

- Meeeeeeeeẹ .......

- Con nhớ mẹ lắm.....

- Mẹ xin lỗi. Do thời tiết ở đảo xấu quá . Nhưng Nana đã giúp mẹ thì phải

- Nana có thật ư ???

- Ủa. Họ đã biến mất lúc nào rồi ???

Trong sự ngỡ ngàng của hai đứa trẻ con. Đằng kia, Hana cười mãn nguyện, rồi lại nhớ tới mẹ. Mẹ có nhớ con không ??

3 thằng ngất ngây con gà tây vì say trực thăng. Phải dùng loại trực thăng nhà Kin nhanh nhất có thể để đón bà mẹ về. Chứ chẳng phải phép thuật gì ở đây cả

- Nhưng phải công nhận là Hana giống trong truyện thật đó nha_ Mấy đứa đi bộ trên con đường trở về nhà. Kin và Ren bàn chuyện rôm rả chỉ hắn và nó im lặng. Nó là nó đang nhớ đến bố mẹ, cũng mấy tháng rồi kể từ khi nhà nó phá sản. Thời gian trôi qua quá nhanh , với biết bao chuyện xảy ra. Vậy mà, từ hôm đó chưa được gặp mặt bố mẹ lần nào.

Hắn bỗng liếc mắt tới balo của nó. Một con búp bê được treo lủng lẳng trong móc khóa. Bỗng hắn cầm con búp bê lên quan sát, thật sự rất giống.....

- Nè . Anh làm gì cặp tôi vậy??

- Những con búp bê còn lại đâu ?

- Búp bê nào cơ ??

- Tôi hỏi những con búp bê còn lại đâu? Cô có mấy con búp bê như thế này ??

Nó khó hiểu nhìn lại. Con búp bê trên tay hắn

Là con búp bê to gần bằng bàn tay bên trong nhồi bông . Đây là búp bê Nam, mọi thứ đều được may bằng vải hết

Nó chợt khựng lại. Cảm giác gì vừa vụt qua. Nó đi qua rất nhanh, làm nó không cảm nhận kịp. Chỉ biết nhìn vào con búp bê, nó cảm giác được rất thân quen , gần gũi. Mặc dù, nó không nhớ tại sao lại có con búp bê này ở balo nữa

- Trả lại tôi đây_ Nó với lại từ tay hắn. Nhưng đâu có dễ vậy

Hắn nhanh chóng rụt tay lại. Nhìn con búp bê, hắn lại bất an và kí ức tràn về. Mong nó không phải vậy nữa....

Giằng co nhau, con búp bê bị văng ra rơi xuống đất. Hắn nghĩ như vậy cũng tốt, hãy để nó tìm một chủ nhân khác...

Hana thấy vậy thì rất tức giận. Chẳng hiểu lí do gì nhưng cảm thấy con búp bê đó rất quan trọng. Nó bước ra nhặt lại giữa dòng xe chạy tấp nập. Rồi nó chạy vào trong khi không để ý. Một chiếc xe hơi phi với tốc độ rất nhanh đang tiến tới

- CẨN THẬN....

Hana giật mình thì quá muộn. Nó đến quá nhanh

// UỲNH - KEET //

Chỉ nghe được tiếng phanh cháy mặt đường . Đây là đâu ?? Địa ngục hay thiên đường ? Nó còn sống hay đã chết ? Giây phút vừa rồi, lại một lần nữa...lặp lại

Giống hệt như ngày ấy. Tiếng xe lao tới ,Nhưng nó không thấy đau. Phải là chết hụt lên không cảm nhận được, đôi mắt không nhìn thấy gì nữa cả. Đầu hoàn toàn trống rỗng Trước mặt chỉ toàn bóng tối , mặc dù tai vẫn nghe rất rõ xung quang tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi. Và cảm nhận được từng hàng nước mắt nóng hổi lăn xuống, trên tay vẫn nắm chặt con búp bê. Nước mắt lã chã rơi như mưa

Thật sự rất sợ, cảm giác này...

_______________________

Tại bệnh viện

Trước phòng cấp cứu

Ren và Kin sốt ruột đi qua đi lại , đúng lúc ấy Jun , Jin hốt hoảng chạy tới

- Hana đâu rồi....Nó không sao đúng không ?????Nó không bị gì chứ ? Trả lời đi ????

- Bình tĩnh nào. Hana không bị gì cả, chỉ là hoảng loạn quá lên bất tỉnh thôi _ Ren giải thích

Jun sau khi mặt cắt không còn giọt máu thì có phần an tâm hơn. Jin chợt lại hỏi

- Thế thằng Lâm thì sao ???

Hai đứa lắc đầu không trả lời. Jun giật mình, hốt hoảng

- Tại sao lại lắc đầu chứ ?? Chắc chắn không sao đâu_ Tự an ủi mình . Cô đưa tay cầu nguyện, mong chuyện này đừng tái diễn lần nữa. Nó chịu bất hạnh đủ rồi

_______________________

Mở mắt ra. Nhìn mọi thứ đều nhòe mờ , xông thẳng vào mũi là mùi thuốc sát trùng khó chịu vô cùng

- Cậu tỉnh rồi à ?? Đói không ? Tao đi mua cháo nha

Nó nhận ra Jun đang ngồi cạnh. Nó chỉ lắc đầu, bây giờ cổ họng khô và đắng ngắt không muốn ăn gì cả. Nó nhìn sang giường bên cạnh, là hắn đang nằm đó. Thấy vậy , jun giải thích cho nó

- trong lúc tai nạn. Cậu ta đã đỡ cho cậu , tuy không tổn thương sâu đến đầu nhưng sây xát ngoài chân tay rất nặng. Cậu ta đã bất tỉnh 2 ngày rồi

Nó nhìn hắn mà thấy xót xa quá . Nếu không có hắn chắc giờ nó đang ngồi ăn đùi gà với tổ tiên rồi. Băng bột khắp người, những dây chuyền nước khắp cánh tay, bình oxy thở. Rất nghiêm trọng thì phải ! Muốn chạy đến cạnh hắn nhưng người nó mệt nhừ, chân tay dã dời không muốn cử động. Nó bây giờ trông như cái xác không hồn, chẳng nói chẳng rằng , mặt và môi trắng bệch không cảm xúc. Nó nằm xuống , bây giờ đang đói nhưng không muốn ăn. Chỉ muốn nằm đây, trong đầu hoàn toàn trống rỗng

Jun giật mình khi thấy tay nó vẫn nắm chặt con búp bê

- Con búp bê này....Cậu thấy nó ở đâu ??

-..........

Thấy không trả lời. Jun thở dài rồi đi ra ngoài

- Thôi . Nghỉ ngơi đi. Tao đi mua cháo đây