Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 47: Chương 47

Chương 47: LỚP HỌC MẮNG CHỬI 

Nửa đêm, Đường Anh què một chân bò lên trên đầu tường, lập tức ngây ngẩn cả người: "... Bò sai rồi?" Cảm giác phương hướng của nàng cực chuẩn, cách nhận biết đường vẫn là Đường Nghiêu nắm tay dạy, lại thêm trí nhớ không tệ, cũng coi như có chút bản lĩnh.

Thế nhưng trèo nhầm tường vẫn là lần đầu tiên.

Nàng ngồi tại đầu tường nhìn trước sau, có chút mơ hồ.

Thật chẳng lẽ là rất nhiều phủ đệ có bề ngoài giống nhau trong kinh thành, mới khiến cho nàng tìm nhầm chỗ? Tối hôm qua cái vườn này vẫn là một đảng phái tự nhiên, tối nay liền có một chút bộ dáng được người tu sửa.

Tứ Hoàng tử ngủ đủ một ngày, tỉnh lại ăn chút đồ thanh đạm do ngự trù trong cung mới ban cho, đang tựa ở đầu giường cầm bản nhàn thư giết thời gian, cửa sổ phòng ngủ liền bị người gõ vang: "Tứ điện hạ?"

"Trương Nhị ca." Hắn ném sách đi, lập tức vui vẻ ra mặt.

Cửa sổ bị người từ bên ngoài đẩy ra, một cái mũ rách nát hiện ra trước, sau đó chính là khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của Trương Nhị, nàng mang theo một cái giấy dầu từ trong cửa sổ nhảy vào, một cái chân còn què, cọ đến trước giường hắn, mở giấy dầu ra là mùi hương xông vào mũi.

"Cố ý đi Lưu Ký mua gà quay, thơm không?" Sau đó lấy một cái túi vải treo sau eo ra chính là một chậu hoa thủy tiên đang nở rộ, cánh trắng mơn mởn, tươi mát động lòng người, giơ lên trước mặt hắn: "Hôm qua phát hiện trong phòng ngươi quá đơn điệu, trộm được chậu hoa, thêm chút không khí."

Bàn về trộm hoa trộm hạnh, nàng cũng coi như cao thủ trong đó, chỉ là bây giờ thiếu đi người kia canh chừng.

"Ngươi trộm từ chỗ nào?" Nguyên Giám còn tưởng là nàng nói đùa.

"Xuỵt ——" Đường Anh ngón trỏ chống đỡ môi: "Giữ bí mật!"

Nụ cười trên mặt Nguyên Giám càng phát ra xán lạn, hắn nhận lấy Thủy Tiên, lại nghe mùi gà quay, chỉ cảm thấy tâm tình tốt lạ thường: "Nhị ca, ngươi thật sự là quý nhân của ta!" Đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước muốn nôn.

Đường Anh trợn mắt há mồm, hoảng sợ nhận Thủy Tiên cùng gà quay để ở một bên: "Ngươi nhìn thấy quý nhân liền muốn nôn? Phương thức hoan nghênh này cũng quá độc đáo đi?"

Nguyên Giám đè trận buồn nôn kia xuống, ôm đầu lùi ra sau, bị Trương Nhị ca đùa không ngậm miệng được: "Ta có thể là quá vui vẻ, vui vẻ đến choáng váng đầu."

Đường Anh sờ sờ nửa cái đầu bị bao như cái bánh chưng, dìu hắn tựa ở trên đầu giường, nhịn không được quở trách hắn: "Ta là dạy ngươi lúc cần thiết một khóc hai nháo ba treo cổ, cũng không có bảo ngươi đụng đầu mình như đụng tảng đá, ngươi nghĩ đầu mình là kim cương sao, đụng mấy lần đều không có chuyện gì."

Nguyên Giám xem như bị Trương Nhị ca quở trách bao nhiêu lần, cũng cảm thấy vui vẻ không thôi.

Hắn hôm nay thật là vui, thế nhưng là sự vui vẻ lại không cách nào chia sẻ cùng người khác, tiểu Lộ tử cùng tiểu Tần tử không có tiền đồ đều vui vẻ đến phát khóc, Trương Sử của Vương phủ lại là người mới phái tới lúc khai phủ, trong lòng Nguyên Giám không tính hắn ta là người một nhà, còn có thể tìm ai thổ lộ hết đâu?

Niềm vui này giống lên men rượu, thời gian càng lâu, mùi rượu càng đậm, chờ đến một khắc Trương Nhị ca đẩy cửa sổ ra, cơ hồ đạt đến đỉnh.

Hắn quá cần có người đến chia sẻ chuyện hôm nay.

"Vậy thì có sao đâu? Nhị ca ngươi biết không, phụ hoàng chưa từng nói những lời hiền hòa với ta giống như hôm nay, cũng chưa từng nói nhiều với ta như vậy. Trước kia Hoàn Diên Ba... chính là tên mập mạp chết bầm kia!" Hắn dùng theo cách xưng hô của Trương Nhị ca, lập tức cảm thấy chuẩn xác lại hả hận: "Ha ha ha ha tên mập mạp chết bầm!" Cười đủ còn nói: "Tên mập mạp chết bầm kia từ nhỏ khi dễ ta, mắng nương ta mắng ta, nói ta là tiện chủng do tiện nhân sinh ra, mắng ta bằng những lời khó nghe nhất, ta giận cãi lại hắn liền đánh ta, đánh xong còn muốn cáo trạng trước... Thật sự là vừa độc lại xấu..." Oa oa nói không ngừng.

"Gọi là đỉnh đầu chảy mủ lòng bàn chân sinh ra đau nhức, xấu xa cực kỳ! Giống cái bí đao thúi rữa từ bên trong không?" Đường Anh xé một cái đùi gà xuống vốn dĩ chuẩn bị đút cho hắn, gặp hắn hứng thú nói chuyện, ngược lại nhét vào trong miệng mình.

—— đám ăn mày kia quá tham ăn, nàng đứng cạnh nồi tay cầm muôi, cuối cùng liền chút đồ ăn canh đều không có, mà bọn hắn lại ăn bụng căng tròn.

Nguyên Giám cười đáp nện giường: "Nhị ca ngươi nói quá đúng!" Hắn ở lâu trong cung, thỉnh thoảng cũng chỉ là tùy ý đi đến hiệu sách trên đường phố dạo một chút, nhiều từ chợ búa đều không thông, ngay cả mắng chửi người đều mắng rất nhã nhặn, gặp gỡ Đường Anh từ nhỏ ở trong quân doanh lớn lên cùng những nam nhân cẩu thả, quả thực là mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Đường Anh thấy từ ngữ mắng chửi người của hắn khá nghèo nàn, dứt khoát dạy hắn một chuỗi những từ thô tục dài, ngay cả tổ tông mười tám đời dòng họ Hoàn Diên Ba đều bị thân thiết chào hỏi nhiều lần, thoạt đầu nghe Nguyên Giám nghẹn họng nhìn trân trối, có mấy lời đều không để ý giải nghĩa, Đường Anh vừa ăn vừa giải thích, chờ đến sau khi dưới chân có một đống chân gà, bài học mắng chửi của nàng cũng tạm thời xem như kết thúc.

Nguyên Giám học lễ nghi của Hoàng tử từ lúc nhỏ, bởi vì bị người coi khinh xuất thân của mẫu thân, vì không để mất mặt nên hết lòng đọc sách, học chính là thánh nhân chi đạo, quân tử phong thái, kết quả bị lớp học mắng chửi của Đường Anh làm cho ngơ ra, hắn thử chào hỏi một lần mười tám đời tổ tông họ Hoàn, lại mắng chửi Hoàn Diên Ba từ đầu đến chân, càng cảm thấy thần thanh khí sảng, cũng không còn choáng đầu.

"Nhị ca, ngươi thật thú vị."

Đường Anh dùng tay vỗ vỗ vai của hắn, lời nói thấm thía: "Thiếu niên, ngươi muốn học còn rất nhiều." Chợt nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, tại cửa ra vào ngừng lại.

"Điện hạ, Phó chỉ huy sứ tới."

"Phó... hắn sao lại tới đây?" Đường Anh kinh ngạc, giống như nhìn thấy quỷ, muốn kéo cửa sổ ra chạy trốn, cũng không lo được chân đau, trước khi nhảy ra ngoài đóng cửa sổ lại còn dặn dò một câu: "Điện hạ, đừng nói cho Phó chỉ huy sứ ta từng tới."

Nguyên Giám không rõ ràng cho lắm: ... Hai ngươi không phải một bọn sao?

A không đúng, tên ăn mày cùng chỉ huy sứ Cấm Kỵ Ti làm sao cũng không thể thành một bọn được.

Nhưng mà nghĩ đến Trương Nhị ca trắng đến phát quang xuất hiện cùng Phó Sâm, hắn lại hồ đồ rồi, cho nên hai ngươi... rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Rất nhanh Phó Sâm đi theo tiểu Tần tử đến đây.

Sau khi hắn vào phòng, ánh mắt đảo qua một đống xương gà bên trên mặt đất dưới giường, còn thoảng qua kinh ngạc về tập tính sinh hoạt của Tứ Hoàng tử, dường như không phải đặc biệt tốt, thế nhưng lại đảo qua chậu Thủy Tiên mà Nguyên Giám đặt trên bàn con gần đầu giường, liền dừng lại.

Nếu như hắn nhớ không sai, tối hôm qua trên kệ của sổ thư phòng của hắn cũng có bày một chậu Thủy Tiên vừa mới nở rộ, ngay cả chậu hoa đều giống với chậu này như đúc.

Đêm nay lúc hắn trở về, chậu Thủy Tiên kia đã không thấy tăm hơi.

Tiểu Tần tử cũng mở to hai mắt nhìn, chỉ vào một đống xương gà trên đất: "Cái này cái này. . . xương gà từ đâu tới?"

"Ngươi váng đầu đi? Rõ ràng bản vương ăn." Nguyên Giám xụ mặt, trong bụng thầm mắng tiểu Tần tử không có mắt.

Phó chỉ huy sứ đầu tiên dùng khuôn mặt lạnh băng kia, tự cho là thân thiết hỏi thăm thương thế của Nguyên Giám, nghe nói thương thế tạm thời không có gì đáng ngại, còn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, sau đó giống như là nói chuyện phiếm tùy ý nói: "Trương Nhị có tới qua hay không?"

Nguyên Giám thầm nghĩ: Nếu không phải Phó đại nhân ngươi qua đây, ta cùng Nhị ca đại khái còn rất vui vẻ nói chuyện phiếm đâu.

Nhưng mà Trương Nhị ca căn dặn hắn cũng không dám quên: "Không có nha, nhị ca chưa từng tới."

Phó chỉ huy sứ am hiểu thẩm phạm nhân: "Hoa Thủy Tiên rất xinh đẹp, Trương Nhị không nói lấy được từ chỗ nào?"

"Nàng nói là trộm được." Nguyên Giám: Ta nói gì sai rồi sao?

Tứ Hoàng tử quyết định thật nhanh, kéo chăn mền phủ lên đầu: "Đau đầu quá, thân thể bản vương khó chịu, tha thứ không thể chiêu đãi, Phó đại nhân đi thong thả."

Phó Sâm: "..."

Phó chỉ huy sứ hôm nay trên triều đình thấy tận mắt lực sát thương nói hươu nói vượn của Đường Anh, hiển nhiên Đại Trường Công Chúa kém chút bị tức ngất đi, sợ nàng ta sẽ đối phó với Đường Anh, nên sau khi về Cấm Kỵ Ti nhanh chóng triệu Xuân Nương cùng Diêu Nương tới, thử nhắc đến: "Nếu lập trường Đại Trường Công Chúa cùng Cấm Kỵ Ti khác biệt, xảy ra mâu thuẫn, hai vị nên lựa chọn như thế nào?"

Xuân Nương còn có chút do dự: "Cái này... Cũng nên xem ai có lý đã?"

Phó đại nhân cười lạnh: "Xuân cô cô, Cấm Kỵ Ti là nơi phân rõ phải trái sao?"

Cấm Kỵ Ti chính là một cây đao của Hoàng đế, chỉ nơi nào giết nơi đó, nói đạo lý? Giảng đạo lý đều là bên trên Kim điện, không thấy một đám thần tử cãi cọ trên triều đình, đều sắp mòn cả da mép sao?

Diêu Nương ngược lại là dứt khoát tỏ thái độ: "Bệ hạ vốn là có ý muốn xoá bỏ Cấm Kỵ Ti, trước khi chúng ta chưa vào Cấm Kỵ Ti, đích thật là nô tỳ của phủ Đại Trường Công Chúa, thế nhưng là từ khi tiến vào Cấm Kỵ Ti, chính là thần tử của bệ hạ, thân có chức quan, đương nhiên lập trường đứng về phía Cấm Kỵ Ti."

Phó Sâm hơi mỉm cười: "Diêu cô cô ngược lại là người hiểu chuyện." Rồi ám chỉ Xuân Nương: "Xuân cô cô cũng đừng hồ đồ, chuyện này liên quan đến cái đầu của chúng ta, chúng ta ba người của Cấm Kỵ Ti phải tề tâm hợp lực, cùng nhau vượt qua ải gian nan!" Cũng đừng không có việc gì hạ đao với người nhà.

Làm xong việc trong Ti, mới quan tâm về nhà tìm Đường Anh.

Phó chỉ huy sứ cưỡi ngựa về nhà, lúc mới ra khỏi phủ Tứ Hoàng tử, chỉ thấy vài miếng bông tuyết khoan thai bay xuống đỉnh đầu, hắn chậm ung dung cưỡi ngựa đi, đến trong phủ cũng không vội mà trở về phòng, đến chuồng ngựa đợi người trước.

Thời gian một chén trà, đầu tường nhô ra một cái đầu nhỏ, trên mũ rách đã tích nhàn nhạt một tầng tuyết.

Đầu tiên là ném vào một cây đả cẩu côn.

Tiếp theo người nào đó hung hăng hắt hơi một cái: "Mọe, thế mà tuyết rơi!"

Trong tường vang lên một giọng nói trầm bổng: "Ngươi còn biết trở về?"

"Quỷ nha!" Từng trèo tường vô số, Đường Anh tự xưng cao thủ trèo tường bị hù trực tiếp từ đầu tường tuột xuống, nàng không có chút nào phòng bị nhắm mắt lại làm xong chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất, không nghĩ tới lại rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Hù chết lão tử!"

Nàng kiên quyết không thừa nhận là mình thất thủ trượt xuống đến, mà là đầu tường tuyết đọng quá trơn.

*******

Đại Trường Công Chúa triệu Diêu Nương gấp gáp, trong khi đó Phó Sâm chuẩn bị tìm ra nội tặc ngay tại nhà mình.

Trong lúc vô tình nội tặc rơi vào trong ngực hắn, còn có hành vi có một chút ngốc, trong ngực hắn ngơ ngác ngước nhìn hắn, phía trên lông mi rơi xuống mấy bông tuyết, nàng hồn nhiên: "Đại đại nhân..."

Lần trước trong công đường Phó Sâm chẳng qua là cảm thấy nàng gầy, cũng vỗ nhẹ qua lưng của nàng, cảm nhận được xương bả vai nhỏ bé, nhưng mà cả người thực sự rơi vào trong ngực hắn, cái gì mà ôn hương noãn ngọc hoàn toàn không có, chỉ nhớ đến bốn chữ: Gầy như que củi.

Nàng sao lại dày vò mình thành bộ dáng quỷ này?

Phó chỉ huy sứ ôm nghi phạm trong ngực do dự, là "nghiêm hình tra tấn" hay là "ôn nhu dụ dỗ", hắn am hiểu một trăm linh tám loại hình cụ, nhưng giờ phút này do dự không quyết định được, chỉ cảm thấy cho dù là phương thức thẩm vấn nào đi nữa chỉ sợ đều không có cách nào thẩm ra tiếng lòng của nàng.

"Đại nhân ——" thiếu nữ trong ngực cuối cùng hồi thần lại, từ trong ngực hắn nhảy xuống, lúc rơi xuống đất quên mất cái chân bị trẹo của mình, kém chút té nhào vào trong đống tuyết, may mắn Phó đại nhân tay mắt lanh lẹ, chặn ngang ôm lấy.

"Trèo tường không sợ lại đau chân sao?"

Đường Anh: "... Đại nhân ngài có thể trông mong ta chút được không?"

Trong một chốc, hạt tuyết rơi dày đặc, từng hạt tuyết to rơi xuống.

Phó Sâm lập tức có lý do chính đáng, "Ta nhìn ngươi cũng đi không được, tuyết đọng đường trượt cũng đừng làm trẹo cái chân còn lại." Hắn chặn ngang ôm lấy Đường Anh đi về phía thư phòng, nói đường hoàng: "Trong phủ có một án mất trộm, cần cô nương phối hợp điều tra."

Quái dị trong lòng Đường Anh dâng lên, trực giác cho thấy hành vi hôm này của Phó đại có chút kỳ lạ, nàng được xem là huynh đệ trong Cấm Kỵ Ti, cũng không nên ôm kiểu công chúa nha?

Nàng có chút bất an, không khỏi nghiêng đầu nhìn chăm chú nam tử đạp lên tuyết chạy.

Nhan sắc của Phó đại nhân cũng có phần phù hợp với thẩm mỹ của nàng, ngũ quan Phó đại nhân tuấn mỹ bất phàm, ngay cả cái cằm dường như cũng lộ vẻ thanh tuyển hơn so với người khác.

Ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết, An Sơn trông coi ngay cửa thư phòng gặp đại nhân nhà mình đạp tuyết ôm một cô nương lao đến, lúc chào đón kém chút bị kinh ngạc đến lảo đảo, miệng há to đến nỗi có thể nhét vào hai trứng gà, chỉ kém kích động chạy quanh hai vòng, truyền bá tin tức tốt này với mọi người.

—— đại nhân cuối cùng cũng thông suốt rồi, trong phủ phải có nữ chủ tử!

Kì thực Phó Sâm ôm người vào thư phòng, không hề phù hợp với sự kiều diễm mà An Sơn tưởng tượng, Phó đại nhân phát huy tất cả sở trường của mình, đối mặt với tiểu cô nương trước mắt dường như bị cử động của hắn làm kinh ngạc, thế mà... bắt đầu thấm vấn nội tặc ban đêm.

"Thủy Tiên trong phòng Tứ Hoàng tử là sao?"

"Cái gì Thủy Tiên?" Đường Anh nháy nháy mắt to, mê mang rất vô tội: "Ta mới vừa từ miếu hoang trở về, còn chưa kịp đi qua phủ Tứ Hoàng tử đâu, điện hạ vẫn tốt chứ?"

"Đừng ngắt lời."Trong mắt Phó Sâm chứa ý cười: "Thật sự không biết?"

Là một cao thủ trộm hương cắp hạnh, tố chất tâm lý của Đường Anh rất tốt: "Đại nhân, có chuyện gì vẫn là nói rõ ràng mới tốt, đánh đố làm gì?"

"Ngươi thật sự không có trộm Thủy Tiên trong phòng ta?"

Đường Anh một mặt tức giận: "Đại nhân, Cấm Kỵ Ti đuổi bắt nghi phạm chẳng lẽ không bàn đến chứng cứ, muốn vu oan giá hoạ sao?" Nàng vỗ ngực kêu oan: "Trời đất chứng giám! Thủy Tiên của đại nhân là màu đỏ hay màu trắng, là cao hay thấp ta đều chưa thấy qua, làm sao lại đổ lên người của ta? Ai có thể chứng minh ta động vào Thủy Tiên của đại nhân?"

Lương tâm là cái gì, nàng mới không thèm để ý đâu.

"..." Phó Sâm kém chút không kiềm được cười ra tiếng.

Hắn biết rõ tiểu nha đầu trước mắt đang chơi xấu, nếu là đụng phải phạm nhân thật sự, chỉ sợ đã phải chịu mấy trận cực hình, toàn thân ngay cả một miếng thịt lành lặn đều sắp không còn. Nhưng mà tròng mắt nghi phạm trước mắt quay tròn, so với lúc gặp tại núi Nhị Lang, bộ dáng tái nhợt yếu đuối xuất thủ tàn nhẫn với mất hết hứng thú đã có sức sống hơn nhiều.

"Hùng Dự nhìn thấy." Hắn cười lừa bịp nàng.

"Nói bậy, Hùng Dự rõ ràng đi theo người ra cửa." Độ dày da mặt Đường Anh còn gấp đôi Tứ Hoàng tử, nàng lập tức liền phát giác mình lỡ lời, nhưng mà lập tức tự bào chữa cho mình: "Đừng làm như ta không biết, nhóm huynh đệ dưới tay ta nhìn thấy."

"A, đây là mới thả ra mấy ngày, đều đã có con đường tìm hiểu tin tức của mình rồi?" Hắn vốn là nói một câu nói đùa, Đường Anh lại biến sắc, giống như con rắn bị nắm chỗ bảy tấc, phí công giãy dụa lộ ra chút ý cười miễn cưỡng, vẫy đuôi cứu vãn mình sơ sẩy: "... Ta cũng là nghe bọn hắn đêm nay lúc ăn cơm nói chuyện phiếm, Phó chỉ huy sứ của Cấm Kỵ Ti anh tuấn như thế nào, thiếu niên lang đi theo bên người như thế nào như thế nào, liền đoán được là Hùng Dự. Đại nhân đừng có đoán mò!"

Phó Sâm biết nàng mang theo trung bộc vào kinh thành, dùng tên giả Trương Anh nhất định có mưu đồ, chuyện của Đường gia phàm là người ở trung tâm quyền lợi người đều có thể đoán ra mấy phần, khác nhau chỉ ở việc là ai ra tay, là ai nhận được lợi ích.

Hắn tới gần tiểu nha đầu, sau khi thành công nhìn thấy một vẻ bối rối trên mặt nàng, ngửi nhẹ mấy lần: "Tại sao ta nghe trên người ngươi có mùi gà quay, giống với mùi vị của đống xương gà dưới chân giường Tứ Hoàng tử?"

Đường Anh thở dài một hơi, thật giống như trong nháy mắt bị người mở được dây thừng ghìm trên cổ, ngượng ngùng sờ mũi một cái, nịnh nọt: "Đại nhân quả nhiên nhìn rõ mọi việc, không trách tuổi còn trẻ có thể ngồi vào vị trí chỉ huy sứ của Cấm Kỵ Ti!" Lời nói nàng xoay chuyển, lại bắt đầu giảo biện: "Chuyện mượn hoa tao nhã như vậy, đại nhân sao có thể chỉ trích ta trộm? Thật mất hứng nha?"

Phó Sâm nghi hoặc: "Mượn hoa?"

"Đại nhân thăm bệnh có mang theo quà tặng không?"

Phó Sâm: "..." Hắn thật đúng là không có thói quen tặng lễ.

Cái đuôi của tiểu nha đầu dường như cũng muốn đắc ý vểnh lên cao: "Ta liền biết đại nhân đi phủ đệ nhà khác, không phải đi truyền chỉ chính là đi bắt người, hoặc là mang theo thánh chỉ, hoặc là mang theo gông xiềng." Nàng "chậc chậc" hai tiếng: "Nhìn một cái xem, làm chỉ huy sứ lâu, đều quên đạo lí đối nhân xử thế. Ta đây không phải mượn hoa hiến Phật, sớm giúp đại nhân đưa qua nha. Đại nhân chẳng những không nên chỉ trích ta trộm hoa, còn hẳn là cảm tạ ta nghĩ chu đáo vì đại nhân mới đúng!"

Phó Sâm cười khẽ một tiếng: "Thật sao? Ta làm như thế nào cảm tạ ngươi mới tốt?"

Đường Anh dán chặt lấy vách tường chật vật muốn từ bên cạnh hắn lẻn qua đi: "Đại nhân chứa chấp ta, không thể báo đáp, một ít việc nhỏ không cần lo lắng, đều là ta phải làm!"

Hai người cách rất gần, gần đến nỗi Phó Sâm cúi đầu liền có thể ngửi được mùi thơm ngát trong tóc nàng, gần thêm nửa bước nữa, liền có thể kéo thiếu nữ trước mắt vào trong ngực lần nữa.

Nhưng mà hắn cuối cùng không có làm, còn không để lại dấu vết lui về sau một bước, thuận tiện cho nàng đào tẩu.

Đợi đến thiếu nữ chạy trốn tới cổng, hắn nhìn chăm chú lên bóng dáng nàng, bỗng nhiên la lên: "Đường Anh, trong kinh thành khắp nơi là cạm bẫy." Ngươi phải cẩn thận một chút.

"Đa tạ đại nhân nhắc nhở." Dưới chân Đường Anh vẫn chưa ngừng, rất nhanh liền ra ngoài phòng, lần này nàng một mình bước đi, lưu lại một chuỗi dài dấu chân cô độc trong đống tuyết ở cửa thư phòng hắn.

Có vài con đường, đã định sẵn chỉ có thể tự mình đi.