Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 23: Đồng hành

Những năm 1970-1980, diện tích nhà ở của các xí nghiệp, cơ sở công lập chật hẹp, các khu ký túc xá do đơn vị bố trí cho người lao động đều là nhà ống như ký túc xá sinh viên.

Khu nhà ống liền kề đơn vị làm việc, mỗi tầng có 3 đến 4 hộ gia đình, mọi người đều sử dụng chung một hành lang dài và hẹp, cuối hành lang là nhà tắm và nhà vệ sinh công cộng.

Vào thế kỷ trước, khi được vào đơn vị, rời khỏi ngôi nhà trệt để sống trong tòa nhà, hầu hết mọi người sẽ phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được.

Năm đó, vô số gia đình lấy chồng, sinh con. Tiếng xoong nồi, tiếng vợ chồng cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, tiếng những đứa trẻ khóc cười chơi đùa đều nghe thấy rất rõ ràng.

Trải qua hàng chục năm thăng trầm, những bức tường của tòa nhà từ lâu đã phủ một màu đen xám, những mảng tường bong tróc nham nhở, bậc thang cũ nát lộ ra khung thép.

Giống như một cụ già đã bước vào tuổi hấp hối.

Những người dân năm đó đều đã cùng con cháu dọn vào những ngôi nhà cao tầng khang trang sáng sủa. Những gia đình còn lại đều là người già không muốn ở cùng con cháu, hoặc điều kiện kinh tế không đủ để mua nhà mới, vì vậy họ chỉ có thể tiếp tục sống ở đây.

Lộc Ẩm Khê xách túi trái cây lớn trên tay, bước lên cầu thang: "Tôi và mẹ từng sống trong một tòa nhà như vậy, có thể nhìn thấy bệnh viện từ ban công."

Nàng sẵn sàng chia sẻ cuộc sống quá khứ của mình với Giản Thanh, thể hiện bản thân một cách cởi mở với cô, mong muốn được cô hiểu.

Nàng cũng muốn hiểu cô.

Đáng tiếc là cô rất ít nói về bản thân mình.

Cô chỉ cho biết: "Một số sinh viên mới ra trường, hoặc bệnh nhân đi khám bệnh lâu năm thì thuê ở đây."

Giá nhà ở Giang Châu cao ngất ngưởng, khu vực gần trung tâm thành phố có bệnh viện và trường học còn đắt hơn.

Một số sinh viên và các gia đình ốm đau không đủ khả năng chi trả tiền thuê nhà cao trong tiểu khu, vì vậy họ chọn sống tạm trong tòa nhà đổ nát này.

Cầu thang nằm giữa khu nhà ống, lên đến tầng 3, nghe thoang thoảng bên tai tiếng rau xào trong chảo dầu nóng.

Giản Thanh đưa Lộc Ẩm Khê đến phòng bên trái phòng 301, gõ cửa.

Cửa phòng mở rộng ra.

Tầng này dường như chỉ còn lại hai hộ 301 và 302.

Lộc Ẩm Khê quay đầu lại, nhìn phòng 301 bên cạnh mình.

Cửa phòng 301 cũng mở, nhưng đồ đạc trong phòng hơi lộn xộn, trước cửa vẫn còn vài thùng các-tông, giống như đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển đi.

"Ôi, bác sĩ Giản, bác sĩ tiểu Lộc, sao các cháu lại ở đây?"

Lộc Ẩm Khê đưa hoa quả, lộ ra một nụ cười nhạt: "Chu lão sư, chúng cháu đến thăm bà."

Chu lão sư nhanh chóng mời các nàng vào nhà: "Ngồi một lát đi, bà đi nấu ăn. Trưa nay các cháu ăn chưa? Nếu chưa ăn thì ở lại dùng bữa cùng bà."

Nghe đến việc ăn cơm trưa, Lộc Ẩm Khê gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Sớm biết thì cháu đã mua một ít đồ ăn mang đến đây."

Giản Thanh nhìn chung quanh căn nhà.

Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, trong góc phòng khách còn có đàn dương cầm.

Chu lão sư là giáo viên dạy nhạc đã nghỉ hưu, chơi đàn giỏi, tóc đã hóa hoa râm, nếp nhăn trên mặt tung hoành nhưng có thể mơ hồ thấy được sự duyên dáng cùng trầm lắng của năm tháng.

Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp chung, Lộc Ẩm Khê nhìn sang thì thấy Chu lão sư khi còn trẻ đang ôm chồng mình, tươi cười xán lạn.

Nàng cầm lòng không đặng mà cảm thán:"Chu lão sư khi còn trẻ thật xinh đẹp, rất có khí chất."

Giản Thanh cũng nhìn theo, ừ một tiếng khen:"Rất đẹp."

Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh, nói:"Về sau tôi cũng muốn chụp cho chị thật nhiều bức ảnh. Chờ đến khi chị già, chắc chắn người trẻ sẽ kinh ngạc và ngưỡng mộ khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ trung của chị".

Nàng không biết ai sẽ ở bên cạnh cô lúc đó?

Ai có thể may mắn tay trong tay cùng cô đi suốt cả cuộc đời?

Nghe thấy lời khen của Lộc Ẩm Khê, Giản Thanh quay đầu bình tĩnh nhìn nàng, khô khan đáp lại:"Trông em cũng rất đẹp."

Nhiều năm qua, Lộc Ẩm Khê đã nghe đủ loại ca tụng, còn tưởng rằng mình đã sớm miễn nhiễm rồi, nhưng khi nghe những lời tán dương xuất phát từ giọng nói lạnh lùng của người trước mặt, trong lòng nàng vẫn nhảy nhót một phen, nhịn không được khẽ mỉm cười.

"Triệu lão sư khi còn trẻ trông rất đẹp." Giản Thanh chỉ vào bức ảnh trên tường.

Trong bức ảnh nhóm, Chu lão sư mặc một chiếc váy trắng thuần, Triệu lão sư mặc một chiếc váy màu đỏ tươi. Hai người khoác vai, nhìn nhau cười.

Khi Lộc Ẩm Khê gặp Triệu lão thái thái, bà không thể xem là đẹp nữa, bà bị bệnh tật tra tấn đến rụng hết tóc, khuôn mặt héo hon, gầy gò cùng những nếp nhăn lúc nào cũng vắt vào nhau khi cười.

Lộc Ẩm Khê ngập ngừng hỏi: "Giản lão sư, nếu một ngày nào đó tôi không còn trên thế giới này, chị sẽ có một chút ... một chút thôi, nhớ tôi không?"

Giản Thanh im lặng nhìn nàng, không trả lời.

Lộc Ẩm Khê xoa xoa sống mũi nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện cùng cô: "Không nói nữa, tôi xuống bếp giúp."

*

Dân dĩ thực vi thiên*

(*: nguyên văn: 民以食为天 – Dân lấy cái ăn làm trọng, giải thích: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.)

Cuộc sống của con người rất đơn giản, cho dù đã trải qua bao nhiêu sinh ly tử biệt trong bệnh viện, lòng người ấm lạnh, nếu đã đến giờ ăn thì chỉ cần nấu ăn.

Ba người ăn một bữa trưa đơn giản, sau bữa ăn, Chu lão sư đến phòng 301 bên cạnh tiếp tục dọn dẹp.

Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh liền giúp đỡ bà.

Chu lão sư một bên thu dọn di vật của Triệu lão sư, một bên kể cho các nàng nghe chuyện quá khứ.

"Lão Triệu cùng bà là đồng nghiệp và hàng xóm của nhau trong nhiều thập kỷ, cả hai chúng ta còn được xem là bạn vong niên. Bà ấy tốt nghiệp ở tuổi hai mươi rồi đến trường của chúng tôi để dạy học. Bà là học sinh đầu tiên của bà ấy, bà tốt nghiệp xong cũng trở về dạy học, trở thành đồng nghiệp với bà ấy, làm chị em già cả đời."

"Trước đây bà ấy đã từng kết hôn, bị chồng đánh đập và đối xử tệ bạc. Khi những người trong gia đình khuyên bà ấy rằng đàn ông luôn có thời điểm sai lầm, nhịn một chút thì sẽ qua, bà khuyên bà ấy không nên chịu đựng, muốn ly hôn thì ly hôn, không cần mủi lòng. Bà ấy ly hôn khiến mẹ đẻ cảm thấy mất mặt, sau đó lại an bài bà ấy kết hôn với một người đàn ông khác.

Người chồng thứ hai rất ân cần với bà ấy, tức là con riêng luôn đối xử tệ bạc, thường xuyên mắng mỏ, chồng lại nhẹ dạ cả tin mà lâm vào cảnh khó xử.

Thời điểm đó, ngày nào bà ấy cũng khóc, bà liền khuyên bà ấy đừng trở về, cứ sống ở đây, ăn cơm ở căn tin, tiết kiệm tiền, không cần trở về nhà để bị khinh bỉ, có thể ở lại đây làm bạn với bà, về sau già rồi bà sẽ cùng con trai phụng dưỡng bà ấy.

Bà ấy thật sự dọn ra đây, ở nơi này, ở một lần chính là vài chục năm không trở lại.

Người chồng đã đến thăm bà ấy một vài lần để thuyết phục bà ấy quay trở lại, bà đứng sang một bên, nói, 'trở về có gì tốt? trở về không phải bị con trai ông khi dễ, ông có giỏi thì mắng hắn đi'. Phía gia đình cảm thấy bà ấy đã kết hôn mà còn sống bên ngoài không chịu về nhà phục vụ chồng con thì thực mất mặt, cũng đến vài lần kêu bà ấy trở về, liền bị bà cầm chổi đuổi đi."

Lộc Ẩm Khê khẽ mỉm cười, thật sự không thể tưởng tượng được Chu lão sư tao nhã trầm lặng vừa mắng người vừa cầm chổi xua đuổi người ta.

"Bà đã yêu cầu con trai nhận bà ấy làm mẹ nuôi, về sau hắn sẽ chăm sóc cả hai khi chúng ta về hưu, nhưng tiếc là hắn lại ra đi sớm hơn bọn ta, năm kia rơi xuống sông mà chết đuối, bà trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hiện tại, bà lại tiễn lão Triệu.

Lão Triệu mắc bệnh cảm thấy khó chịu, đã muốn chết đi từ lâu, nhưng vì con trai bà vừa qua đời, sợ bà sa cơ lỡ vận, muốn đồng hành cùng bà nhiều hơn nên cố chịu đựng lâu như vậy ... Tháng này, bà ấy không có ngày nào ngủ ngon. Tối hôm qua vào bệnh viện truyền thuốc giảm đau, bà ấy nói đã tốt hơn nhiều, còn bảo bà về nhà lấy giúp bà ấy một ít quần áo tới, có khả năng sẽ ở lại bệnh viện vài ngày, làm sao biết được khi bà trở về thì bà ấy liền đi rồi..."

Nói đến đây, bà mới nghẹn ngào, tháo kính và lau đi những giọt nước trên khóe mắt.

Lộc Ẩm Khê vỗ vai an ủi bà.

Giản Thanh cũng dừng động tác lại mà nhìn bà.

Một lúc sau, Chu lão sư vỗ nhẹ lên tay Lộc Ẩm Khê, mang kính lên, hỏi Giản Thanh: "Bác sĩ Giản, hôm nay cháu đến gặp tôi, có phải muốn thuyết phục tôi đem giấy chứng tử trả lại cho người đàn ông họ Vương kia không? Tôi nói thẳng với cháu, tôi sẽ không giao cho hắn, cháu bảo hắn tự nghĩ cách đi.

Căn nhà hiện tại bọn họ đang ở cũng là năm đó lão Triệu trả một nửa tiền. Để chữa khỏi căn bệnh quái ác này, lão Triệu đã tiêu hết tiền tiết kiệm, bán nhà cửa, trang sức, vật dụng có giá trị, hắn ta cũng chưa từng một lần ghé thăm,cũng không hỏi thăm một tiếng. Hiện tại lão Triệu vừa đi, hắn liền tới lấy món hời, cháu thử suy bụng ta ra bụng người mà nghĩ xem nếu đổi lại là cháu thì cháu có cho không?"

Lộc Ẩm Khê có ý định bảo vệ Giản Thanh, muốn nói rằng Giản Thanh không bao giờ thiết lập quan hệ cá nhân với bệnh nhân và người nhà, hôm nay cô tới vì muốn cho nàng ghé thăm, không phải là vì chuyện giấy báo tử đó.

Vừa nói ra ba chữ 'Chu lão sư', Giản Thanh đã nháy mắt với nàng, khẽ lắc đầu ra hiệu nàng đừng nhiều lời.

Lộc Ẩm Khê nghe lời mà im lặng.

Giản Thanh mở miệng hỏi: "Chu lão sư, bà định làm gì tiếp theo?"

Chu lão sư cho biết: "Tôi đã một thân già nua, có thể đi bất cứ đâu. Số tiền dành dụm được trong hai năm qua đều dành để chữa bệnh cho lão Triệu, tôi còn nợ rất nhiều tiền. Sau này, tôi sẽ sử dụng tiền lương hưu để trả dần. Con gái nhờ tôi đến chăm cháu ngoại của nó, lo xong xuôi hậu sự cho lão Triệu tôi sẽ đi tìm nó."

Giản Thanh trầm mặc một giây, gật đầu nói:"Cháu hiểu rồi."

*

Khi đã đến giờ làm việc vào buổi chiều, Lộc Ẩm Khê ở lại tòa nhà để giúp Chu lão sư thu xếp di vật, còn Giản Thanh một mình đến bệnh viện làm việc.

Ngay khi cô thay xong áo blouse trắng, chủ nhiệm Tưởng từ bộ phận y tế liền gọi điện kêu cô đến bộ phận y tế.

Bị gọi vào khoa y tế thì có chuyện gì tốt?

Giản Thanh cũng đã đại khái đoán ra được sự tình.

Quả nhiên, vừa mới tiến vào văn phòng chủ nhiệm liền thấy ba người đàn ông trung niên đang uống trà và trò chuyện trên bàn.

Lão cá chạch chủ nhiệm Tưởng, con riêng của Triệu lão sư – Vương Ân Nghĩa, cùng một người đàn ông mặc vest và đi giày da.

Giản Thanh gõ cửa:"Chủ nhiệm Tưởng."

"Tiểu Giản mau mau vào đi." Lão cá chạch trên mặt nở nụ cười, "Lâm Kế, đây là nòng cốt của khoa u chúng tôi, đệ tử cao cấp của Phó viện trưởng Hồ. Tiểu Giản, đây là cục trưởng Lâm của Cục X, hôm nay đến bệnh viện chúng ta làm kiểm tra, thuận đường tìm tôi uống trà."

Giản Thanh liếc nhìn Vương Ân Nghĩa, lịch sự bắt tay cục trưởng Lâm.

Đúng như dự đoán, Vương Ân Nghĩa không làm theo quy trình chính thức mà đi tìm mối quan hệ, muốn được giải quyết riêng.

Chủ nhiệm Tưởng rót trà cho cô, nói vài câu về trường hợp này, Giản Thanh đi thẳng vào vấn đề nói:"Ở bệnh khu còn có người bệnh, các ngài nói ngắn gọn đi."

Cục trưởng Lâm cười nói:"Là như vậy, tôi và Ân Nghĩa là bạn đại học, tôi cũng có nghe qua cái chết của mẹ anh ấy, thông qua anh ấy liền biết có chút hiểu lầm..."

Hắn đem những gì mình đã nghe được kể từ đầu đến cuối, sau đó cầu xin chủ nhiệm Tưởng và Giản Thanh đồng ý cấp giấy chứng tử.

Vương Ân Nghĩa, buổi sáng còn ở phòng bệnh la lối quậy phá, buổi chiều đã thay đổi sắc mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn trước sô pha, hai tay đặt lên đầu gối , giả bộ hiếu thuận cùng hối hận trước mặt bạn học cũ và chủ nhiệm Tưởng.

Một số người khi ở lâu trong xã hội liền có thể trở thành tắc kè hoa, như việc nhìn người chọn món, lập tức thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng.

Giản Thanh không vạch trần hắn, cô biết lão cá chạch gọi mình đến là muốn đem một phần trách nhiệm gán cho cô.

Rốt cuộc, theo quy định, chỉ được cấp một giấy chứng tử của cơ quan y tế,một trang trong bệnh viện, trang còn lại chia làm ba bản cho người nhà, cục Công an và nhà tang lễ để hỏa táng.

Với tư cách là lãnh đạo phòng y tế, lão cá chạch không dám đứng ra làm trái quy định.

Cô bước xuống chiếc thang do cục trưởng Lâm đưa ra, giả suy tư nói: "Tôi có cách giải quyết khác."

Chủ nhiệm Tưởng:"Cách gì?"

Giản Thanh:"Hồ sơ bệnh án không phải còn lưu trong phòng hồ sơ của chúng ta sao?"

Chủ nhiệm Tưởng xua tay: "Không, cô không được đưa bản chính. Bệnh viện chúng ta phải giữ bản chính."

Lão cá chạch ở những điểm mấu chốt có lập trường rất kiên định.

Giản Thanh nói: "Không phải đưa bản gốc cho anh Vương mà là sao lại cho anh ấy, sau đó đóng dấu bệnh viện để chứng minh tính hợp lệ."

Vương Ân Nghĩa hỏi: "Tờ khai của bệnh viện có giống hệt giấy chứng tử không?"

Tưởng chủ nhiệm nói: "Không giống, nội dung bệnh án ở bệnh viện của chúng tôi chi tiết hơn, báo cáo được viết dựa trên tình huống thật của bệnh nhân qua từng giai đoạn."

Giản Thanh cho biết thêm: "Thủ tục sang tên nhà cần phải có giấy chứng tử, chỉ để xác nhận rằng chủ hộ ban đầu thực sự đã chết. Không quan trọng là giấy chứng tử, cuống phiếu bệnh viện hay giấy đặt cọc của người nhà, miễn là tính xác thực và tính hợp lệ được đảm bảo. "

Cục trưởng Lâm cảm thấy có lý:"Vậy cứ cho chúng tôi bản sao đi."

Chủ nhiệm Tưởng đang định gọi điện đến phòng hồ sơ bệnh án, Giản Thanh lại nói: "Không vội, tôi còn một chuyện nữa cần nói với anh Vương."

Vương Ân Nghĩa bày ra vẻ mặt mang ơn đội nghĩa:"Chủ nhiệm Giản, cô nói đi."

Vẻ mặt Giản Thanh nhạt nhẽo: "Lúc trước tôi hiểu lầm anh Vương, cho rằng anh Vương là người lòng lang dạ sói, không nuôi mẹ già. Khi mẹ chết, anh còn chạy đến bệnh viện để tranh giành quyền thừa kế."

Lời này giống như là đang mắng người, trên mặt Vương Ân Nghĩa lúc đỏ lúc trắng, gượng cười nói: "Không sao, không sao cả, đừng xin lỗi. Tôi biết bệnh viện có nhiều người như vậy, tôi không ngạc nhiên lắm nếu cô nghĩ tôi cũng như vậy. Không phải tôi không có cảm tình với bà ấy mà sự thật là tôi và mẹ có hiểu lầm tương đối sâu, tôi hiện tại thật sự rất hối hận...."

Giản Thanh lắc đầu, trịnh trọng nói:"Không cần hối hận, anh có cơ hội bù đắp."

Vương Ân Nghĩa:"Hả?"

Giản Thanh: "Chi phí tang lễ của Triệu lão thái thái sẽ do anh Vương chi trả. Ngoài ra, anh Vương có một người hàng xóm đã chăm sóc mẹ già của anh giúp anh trong hai năm qua. Bà ấy đã trả rất nhiều tiền viện phí, thiếu không ít nợ bên ngoài. Anh Vương, hai ngày này anh trả cho bà ấy đi. "

Cục trưởng Lâm cảm thấy lời này lại có lý, vỗ vỗ bả vai Vương Ân Nghĩa: "Bạn học cũ, anh nhất định phải báo đáp bà ấy thật tốt."

Vương Ân Nghĩa sắc mặt càng thêm xấu xí, nhưng để duy trì tính cách "hiếu thuận", hắn vẫn cố chấp trên khuôn mặt tươi cười nói: "Là việc nên làm..."

Bước tiếp theo là thảo luận về việc chi bao nhiêu và chi như thế nào.

Xử lý xong, Giản Thanh quay lại phân khu thứ hai của khoa u, nhìn chằm chằm áo blouse trắng của Lộc Ẩm Khê một lúc rồi lại lao vào công việc bận rộn của mình.

*

Lộc Ẩm Khê giúp Chu lão sư thu dọn đồ đạc cả buổi chiều, mệt đến mức eo lưng đau nhức. Nàng trở lại căn hộ, trước tiên tắm rửa, sau đó quấn áo choàng tắm ngồi phịch xuống ghế sô pha gọi đồ ăn.

Trong khi chờ đợi đồ ăn được giao, cuối cùng nàng cũng có thời gian nghỉ ngơi và suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Dù không thể loại trừ di căn não do khối u rắn cùng khả năng đột tử nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Triệu lão sư.

Tựa như vận mệnh đã sớm được an bài.

Nếu trong cốt truyện ban đầu, Triệu lão sư đã được định sẵn sẽ chết, thì ngay cả khi nàng ngăn cản Triệu lão sư tự sát trước, căn bản Triệu lão sư cũng sẽ phát sinh những việc ngoài ý muốn, cuối cùng cũng dẫn đến cái chết.

Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ kết cục của mỗi người đều đã được chú định, không thể thay đổi?

Trong nguyên tác, nàng và Giản Thanh đều là tự sát không thể kết thúc tốt đẹp, thật sự là không thể cứu vãn sao?

Không, nàng không phục.

Tại sao số phận của nàng lại phải nắm trong tay người khác? Tại sao lại do vài dòng văn tự quyết định?

Nàng sẽ không tự sát, điều mà nàng học được trong lớp đầu tiên của trường đại học là kính sợ sinh mệnh. Dù ở trong hoàn cảnh nào, nàng cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống của mình.

Cho dù cuối cùng không thể trở về thế giới của chính mình, nàng cũng sẽ sống sót ở thế giới này.

Với khát vọng sống sót mãnh liệt cùng niềm tin về sự đối kháng bùng lên trong tim, Lộc Ẩm Khê mở bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình để kiểm tra một số điểm cốt truyện mà nàng đã ghi lại.

Nàng muốn thử lại một lần để xem số phận của những người khác có thể thay đổi được không.

*

Khi Giản Thanh đi làm về, cô tình cờ gặp người giao đồ ăn ở dưới lầu, thuận tay mang cơm hộp trở về nhà.

Về đến nhà, cô cởϊ áσ khoác, mang theo cơm hộp bước đến ghế sô pha và hỏi người ngồi trên đó: "Em gọi đồ ăn à?"

Lộc Ẩm Khê đắc ý khoe khoang, ôm lấy thú bông, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời như con chó nhỏ: "Đúng vậy, sau giờ làm việc chị có thể ăn đồ mà tôi gọi, có cảm thấy hạnh phúc không?"

Hơn nữa, cô có nghĩ rằng nàng thực săn sóc hiểu chuyện không?

Giản Thanh nhìn vào mắt nàng, không cho nàng mặt mũi mà phá đám: "Không phải khi tự mình xuống bếp mới có thể cho người khác cảm giác hạnh phúc sao?"

Đặt một món mang đi thì có nghĩa lý gì?

Không nghe thấy lời khen ngợi, Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng, đứng dậy giành lấy đồ ăn trong tay Giản Thanh, bước tới bàn: "Có ăn là mừng rồi, lại còn kén chọn,"

Đi được hai bước lại đảo trở về, nàng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Giản Thanh một chút, nghiêm túc hỏi: "Hôm nay trông chị có vẻ hơi mệt? Có muốn ôm tôi một cái không? Một cái ôm 100 tệ, miễn phí trong một phút, sau một phút nếu muốn ôm thêm 2 phút thì thu thêm 50 tệ."

Giản Thanh ngồi trên ghế sô pha xoa xoa ấn đường, bình tĩnh nhìn Lộc Ẩm Khê: "Tôi chỉ trả phí đăng ký 20 tệ."

Các nàng một ngồi một đứng.

Lộc Ẩm Khê hiếm khi có thể từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Giản Thanh, kiềm chế ý muốn sờ sờ đầu cô, nàng cúi xuống đối mặt với cô, nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: "Cứ quên đi, chờ khi nào tôi có tâm tình siêu cấp tốt sẽ cho chị một cái ôm miễn phí. Hiện tại chị nên rửa tay rồi ăn đi, chờ ngày mốt rảnh chúng ta cùng nhau đi công viên có được không?"

Giản Thanh ừm một tiếng, dừng lại một giây, nhạy bén bắt được chi tiết lời nói của nàng, hỏi:"Tại sao em lại nhấn mạnh ngày mốt?"

Lộc Ẩm Khê sững người.

Khối băng này có thuật đọc tâm sao?