Tiếp tục
Cô cho tấm ảnh vào túi áo rồi cảm ơn cô tu nữ, ão não mà đi ra ngoài, cô vô tình thấy một người đàn bà mặc trang phục tu nữ đang kéo vali vào cổng, người đàn bà đó thấy cô thì bất ngờ xong lại cười, cô thấy lạ bước tới
- bà cười gì thế?
- tôi cười vì đã gặp được người cần gặp- bà sơ nói
- bà là..?- cô nheo mắt
- tôi là người đã sống ở đây lâu nhất
- bà là bà sơ đã sống ở đây từ hơn 14 năm trước- cô bất ngờ
- phải- bà sơ gật đầu cười
- vậy tại sao bà biết tôi?- cô hỏi
- tôi không biết cô, cô gái trẻ, nhưng tôi biết cô sẽ đến
- là sao?
- cô đeo sợi dây chuyền thánh giá bạc mà tôi đã từng thấy qua, nó có phải của một chàng trai tóc đen đúng chứ?- bà sơ cười nữa
- ơ phải, cậu ấy đã tặng lại cho tôi- cô tự hỏi sao bà sơ này lại biết- nhưng tôi vẫn không hiểu sao bà lại biết tôi sẽ đến?
- hãy tin vào Chúa, người luôn chỉ đường cho chúng ta, cô đến để tìm hiểu về cô bé đa nhân cách đúng chứ?- bà sơ chạm tới mặt dây chuyền trước ngực cô
- phải, bà có thể kể tôi nghe chứ?
- chúng ta vào trong từ từ nói- bà sơ đưa tay mời
Theo bà sơ vào trong, cô ngồi xuống sofa ở phòng khách, cô tu nữ kia pha trà và rót ra tách cho cô, cô thì không quan tâm, việc bây giờ cô cần làm là biết toàn bộ sự thật về quá khứ của Poison và Băng Tử
- tôi vẫn không thể quên lần đầu nhìn thấy cô bé ấy, thân hình nhỏ nhắn, tóc bạch ngân và đôi mắt trắng xám, trong ấy không hề có sự hồn nhiên vui tươi của trẻ nhỏ mà là một mảng đục ngầu..
Câu chuyện
Bà sơ cứ kể và cô cứ nghe
Nhìn vào máy ảnh mà căm thù, nó mới 4 tuổi nắm chặt nắm đấm ngăn cho mình không bùng nổ
Chụp ảnh rồi thì mấy người trong viện mồ côi kẹp vào một tập hồ sơ, nó nhìn theo cái tập hồ sơ đó mà ghi nhớ từng chi tiết, nó được dắt đi tắm
Vài ngày sau khi bị bắt vài trại mồ côi thì bố già đến, vợ ông mất mấy năm rồi, ông lại không muốn lấy vợ nữa, cứ ở vậy mà nuôi 2 đứa con, hôm nay ông tới đây vì Ferd nhỏ cứ nằng nặc đòi có em
- chào lão Hàn- người chủ trại kính cẩn chào, bố già danh tiếng đã lẩy lừng từ lâu
- tôi tới đây để nhận nuôi một đứa trẻ- lão Hàn nói
- chúng tôi mấy ngày trước tìm được một cô bé rất xinh, mới chỉ 4 tuổi, ông có muốn xem không?- người chủ trại hỏi
- đâu?
Người chủ trại dẫn lão Hàn đến phòng của Băng Tử nhỏ, nhẹ mở cửa vì giờ mới 6h mấy sáng
Cả hai bước vào phòng liền thấy một thân ảnh nhỏ bé nằm trên chiếc giường nhỏ, không đắp chăn lại chỉ mặc váy, trong thời tiết này liệu có quá nguy hiểm cho thân nhiệt của cô bé, lão Hàn bước đến chạm nhẹ vào tay Băng Tử nhỏ, lạnh ngắt
- sao da cô bé lại lạnh thế?
- chúng tôi cũng không biết, ngay từ khi tới đây, da cô bé đã lạnh như thế- người chủ trại lắc đầu
- phải làm ấm cho cô bé nếu không sẽ rất nguy hiểm, mau đem..- đang định nói tiếp thì Băng Tử nhỏ cựa mình lật người, nhíu mày chớp chớp đôi bạch mâu màu tro kia
Nhìn rõ sự việc ở trước mắt, Băng Tử nhỏ bật dậy mà lùi lại sát mép giường
- này đừng sợ con gái, ta tới đây nhận nuôi con- lão Hàn trầm ổn nói
- nhận nuôi?- Băng Tử nhỏ ngờ vực
- phải, ông ấu sẽ nhận nuôi nhóc và nhóc sẽ trở thành con gái ông ấy- người chủ trại nói
- ta sẽ làm một người bố tốt, con có đồng ý làm con gái ta không?- lão Hàn cười dịu nói
- ông sẽ không hại tôi chứ?
- tất nhiên là không- lão Hàn lắc đầu
Băng Tử nhỏ gật đầu, người chủ trại nói lão Hàn cùng gã ra ngoài làm thủ tục, còn Băng Tử nhỏ đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân
Đứng trước gương hình ảnh cô bé ấy vẫn phản chiếu rõ ràng, có vẻ Băng Tử nhỏ không nhận ra là ánh mắt kia tận sâu thẳm ấy vẫn dõi theo, nó biết rõ ràng Băng Tử nhỏ có tồn tại nhưng, nhưng.. Băng Tử nhỏ lại không hề hay biết rằng nó có tồn tại
Bằng một cách nào đó, nó trở nên ích kỷ, nó muốn nhốt Băng Tử nhỏ lại trong chiếc lồng, còn nó sẽ trở ra
Nó không muốn Băng Tử nhỏ chịu phải điều gì nữa, chính nó sẽ hứng chịu mọi thứ, và lại một lần nữa thay thế vị trí của Băng Tử nhỏ
Choáng váng, mắt mờ đi, Băng Tử nhỏ tựa mình vào tường cố giữ vững, lắc đầu mấy cái, đột nhiên Băng Tử nhỏ khuỵ xuống sàn bất tỉnh một lúc, khi tỉnh dậy thấy mình vẫn nằm trong nhà tắm thì lại đứng dậy, lại là nhin vào tấm gương, mọi thứ đã hoán đổi, trong kia chính là Băng Tử nhỏ, còn ở ngoài chính là.. nó
"Cái bóng này đã giam cầm linh hồn và thay thế thứ yếu ớt đó vĩnh viễn, như một sự ích kỷ nảy sinh, "Băng Tử" tha thứ cho tôi vì đã.. xoá nhoà sự tồn tại của cậu, tôi giết cậu bằng chất độc tâm hồn, khiến cho cậu tan biến vào khoảng không, thứ lỗi cho tôi"
Đó là những gì mà nó đã nhìn vào gương và nói, Băng Tử biết, biết ai đó tồn tại bên trong mình, nhưng lại không biết đó là ai
Người ta nói cái bóng phản ngược tâm hồn, cái bóng là hiện thân cho sự cô đơn và lạnh lẽo, còn tâm hồn là thanh thuần và tinh khiết