Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 17: 17 Lo Lắng

Thẩm Hi cố gắng đưa Phong Lãng lên bờ, nhưng hắn vẫn nằm bất động khiến cho cô lo sợ bắt đầu rối rắm nói.

“ Này đừng chết đừng bỏ tôi ở đây một mình tôi sợ lắm, anh mau tỉnh dậy đi.

Thẩm Hi cứ lắc người của Phong Lãng, rồi cô buộc phải hô hấp nhân tạo cho hắn, Thẩm Hi ra sức ép ngực rồi truyền khí vào cho Phong Lãng cuối cùng nước trong miệng của Phong Lãng cũng trào ra, Thẩm Hi đỡ hắn đến một góc cây để nghĩ ngơi, vết thương ở vai của Phong Lãng cứ chảy máu, cô đành phải xé đi một mảnh vải trên áo của mình để băng bó cho vết thương của Phong Lãng, Thẩm Hi chạy đi tìm củi về sưởi ấm, cô lấy trong túi của Phong Lãng ra một chiếc bật lửa vì cô nhìn thấy hắn thường hút thuốc, nhưng đã bị dính nước có bật cỡ nào cũng chẳng thể có lửa.

Thẩm Hi cố gắng nhiều lần cuối cùng cũng có một tia lửa nhỏ, cô bỏ vào đóng nhánh cây mà mình mới nhặt về, lửa bắt đầu cháy, Thẩm Hi đưa tay vào hơ cảm thán nói.

“ Lạnh quá đi mất.

Cô cởi bỏ áo khoác của Phong Lãng ra để giúp hắn sưởi ấm, Thẩm Hi đưa bàn tay đã hơ nóng áp lên má của Phong Lãng, nhưng nét mặt của hắn vẫn trắng bệch không chút cải thiện, Thẩm Hi kéo áo của Phong Lãng xuống nhìn vết thương, nếu cứ như thế thì sẽ bị nhiễm trùng, bỗng nhiên Phong Lãng tỉnh dậy hắn yếu ớt nói.

“ Giúp tôi lấy viên đạn ra.

Thẩm Hi liền từ chối nói.

“ Sao có thể, tôi chỉ giỏi ăn với ngủ thôi.

Phong Lãng lấy ra một con dao nhọn nhỏ vừa đủ đưa cho Thẩm Hi.

“ Nhanh lên tôi sắp không chịu được nữa rồi.

Thẩm Hi cầm lấy con dao run rẩy nói.

“ Lúc nào cũng làm khó tôi.

Thẩm Hi đưa mũi dao mà bàn tay cứ run rẩy, cô rạch một đường trên miệng viết thương, Phong Lãng đau đớn rên rỉ khiến cho Thẩm Hi bối rối nhìn thấy Phong Lãng đau đớn cô không nở ra tay, nhưng cô biết nếu càng chần chừ thì hắn sẽ càng đau nên đã dứt khoác lấy viên đạn ra khỏi cơ thể Phong Lãng, mồ hôi đã đổ đầy trán và đầy tay vì quá căng thẳng.

Phong Lãng cũng đã ngất đi vì đau, Thẩm Hi cẩn thận băng bó lại vết thương cho hắn, nhưng cơ thể Phong Lãng đã nóng ran có lẽ do nhiễm lạnh.

Thẩm Hi cố gắn sưởi ấm, cho hắn cảm thấy ổn hơn, vết thương của Phong Lãng cần được xử lý nếu không sẽ bị nhiễm trùng, cô để Phong Lãng nằm xuống đùi của mình, cứ thức giấc là đưa tay sờ trán Phong Lãng xem hắn còn sốt không, cả đêm cứ lo lắng sợ Phong Lãng sẽ chết không ai giúp mình thoát khỏi đây.

Đến khi bình minh lên, Phong Lãng từ từ mở mắt cả người đau ê ẩm vết thương khiến cho hắn trở nên khó chịu, Phong Lãng ngước mắt nhìn Thẩm Hi cô vẫn còn đang ngủ, hắn cố gắng ngồi dậy nhưng lại khiến cho Thẩm Hi giật mình cô nhìn thấy Phong Lãng đã tỉnh giấc liền vui mừng ôm lấy hắn.

“ Cám ơn trời anh không sao tôi cứ tưởng là anh không qua khỏi, suốt đêm tôi cứ lo lắng cho anh sẽ bị lạnh.

Phong Lãng nhăn mặt nói.

“ Đau đấy cô đang chạm vào viết thương của tôi đấy.

Thẩm Hi liền hoảng hốt buông Phong Lãng ra.

“ Xin lỗi.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh cơ thể của Thẩm Hi, xem cô có bị thương chỗ nào nghiêm trọng không, nhưng nhìn thấy phía dưới vạt áo của Thẩm Hi bị rách một mảng rồi nhìn lại miếng vải đang băng bó trên vết thương của mình, Phong Lãng buột miệng hỏi.

“ Cô xé áo của mình để băng bó vết thương cho tôi sao?”lươn

Thẩm Hi gật đầu nói.

“ Tình huống cấp bách kiếm đâu ra băng gạt y tế cho anh, được rồi đứng lên đi tìm người giúp đỡ thôi.

Phong Lãng lấy áo khoác của Thẩm Hi đưa cho mình đắp đưa lại cho cô.

“ Mặc vào đi đừng để bị cảm lạnh.

”.