Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 42: 42 Đừng Mong Đợi Điều Y

Tin tức Nguyên Hoa tự sát đã lan truyền khắp làng, cô hầu thân cận của Nguyên Hoa đã vô cùng ân hận vì bản thân đã gián tiếp gây ra cái chết cho Nguyên Hoa, cô ta còn bị đám thuộc hạ của Tam Hưng đưa đi ra nơi vắng vẻ để thủ tiêu cũng may có thời Phúc cứu giúp nên mới giữ được mạng sống.

Cô ta đã nghĩ thông suốt muốn vạch trần tất cả những việc làm xấu xa của Tam Hưng.

Thẩm Hi và Thời Phúc nhân cơ hội đó đưa cô hầu đến để trình diện với Thất Hoàng, cô ta run rẩy cuối đầu nói ra tất cả mọi chuyện cho Thất Hoàng biết, Tam Hưng biết mình không thể nào thoát tội nên đã tàn bạo bắn chết cô hầu và nói là Thẩm Hi đã lừa mình, Thất Hoàng nổi cơn thịnh nộ đánh tới tấp vào người Tam Hưng.

“ Tên khốn lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện.

Tam Hưng bị đánh đến miệng trào ra đầy máu, Phong Lãng cuối cùng cũng đã được minh oan, nhưng cơ thể của hắn đã vô cùng suy nhược, Thẩm Hi vội vàng chạy đế đỡ lấy Phong Lãng nước mắt đau xót rơi xuống, cô nhìn khắp cơ thể của Phong Lãng rồi phát hiện trên tay của Phong Lãng đành dấu của kim tiêm, Thẩm Hi phẫn nộ liếc nhìn đám thuộc hạ của Tam Hưng.

“ Các người đã tiêm gì vào cơ thể của anh ấy ?"

Đám thuộc hạ rụt rè không dám nói, Thời Phúc đi đến lấy súng ra hâm dọa.

“ không nói thì đừng có trách.

Bọn chúng liền run rẩy nói.

“ Là loại thuốc gây nghiện vừa được chế tạo ra.

Thẩm Hi hoảng sợ ôm lấy mặt của Phong Lãng, Thất Hoàng ra lệnh cho người đến tiêm cho Tam Hưng liều thuốc giống như Phong Lãng, ông ta đứng lên tuyên bố.

“ Nhốt tên khốn đó lại, tôi đã quá hồ đồ khi không suy xét kỹ lưỡng, các người đem Phong Lãng về chăm sóc cho thật tốt, tôi sẽ cho người đem thuốc bổ đến để bồi dưỡng cho cậu ấy.

"

Thời Phúc cõng Phong Lãng quay về nhà, mọi người đã đứng đó chờ đợi tin tức của Phong Lãng, ai cũng lo lắng cho hắn, viết thương trên cơ thể của Phong Lãng đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, dì Hoa và Minh Châu cố gắng chữa trị cho Phong Lãng, Thẩm Hi lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, cô cố gắng học nấu thuốc cho Phong Lãng uống để hắn mau chóng bình phục, nhưng Phong Lãng đã chìm vào hôn mê rất sâu, đúc thuốc vào chỉ toàn chảy ra khóe miệng, Thẩm Hi lo lắng đến phát khóc.

“ Tại sao cứ chảy ra ngoài thế.

Dì Hoa cố trấn an Thẩm Hi.

“ Cậu ấy đang hôn mê nên không có ý thức.

Thẩm Hi cầm bát thuốc lên uống một ngụm rồi truyền vào miệng của Phong Lãng, cô cố vút ngực của hắn.

“ Uống vào đi anh để mau bình phục.

Khóe miệng đã không còn chảy thuốc nữa, Minh Châu mở to mắt nhìn đầy bất ngờ, cô ấy không ngờ Thẩm Hi lại dùng cách táo bạo như thế để đúc thuốc cho Phong Lãng uống.

Phong Lãng đã hôn mê ba ngày liền vết thương cũng đang dần kéo da non nhờ có sự chăm sóc cực lực của mọi người, Thẩm Hi đã cố học hỏi mọi việc cần làm để chăm sóc cho người bệnh kể cả việc nấu nướng cô cũng muốn học, không biết vì sao mà cô lại muốn làm tất cả vì Phong Lãng như thế, có lẽ tình cảm của bọn họ không còn đơn thuần nữa mà là hình bóng của người đó luôn ở trong tim của đối phương.

Phong Lãng mơ màng tỉnh dậy hắn đưa mắt nhìn người con gái đang nắm chặt lấy tay của mình vẫn còn say giấc, hắn đau xót nâng bàn tay mềm mại của Thẩm Hi lên môi hôn, cô đã vì Phong Lãng mà làm tất cả kể cả việc để cho người khác nghi ngờ mình, cô cũng chẳng bận tâm đến trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc cứu Phong Lãng, Thẩm Hi mệt mỏi ngồi dậy, hai ánh mắt chạm vào nhau Thẩm Hi vui mừng đến phấn khích.

“ Anh tỉnh dậy khi nào vậy.

Thẩm Hi rất vui mừng cô ngồi lên giường đưa tay lên trán của Phong Lãng để xem hắn còn bị sốt hay không, Thẩm Hi thở phào nhẹ nhõm nói.

“ Hạ sốt rồi tạ ơn trời em cứ tưởng anh không qua khỏi nữa rồi.

Phong Lãng nhìn Thẩm Hi bằng ánh mắt chất chứ sự yêu thương.

“ Em nằm xuống đây bên cạnh anh này.

Thẩm Hi nghe lời nằm xuống bên cạnh Phong Lãng.

“ Anh có sợ những chuyện vừa xảy ra với mình không ?”

Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn, Thẩm Hi cảm thấy nhẹ lòng vô cùng chỉ có như thế cô mới có thể yên giấc.

“ Anh còn gặp phải nhiều chuyện kinh khủng hơn như thế, ở bên cạnh một người như anh em có sợ không?”

Thẩm Hi vẫn chưa trả lời đôi mắt cô rũ xuống cuộn đầy nổi buồn, một lúc sau mới nghe được giọng nói rất nhỏ của Thẩm Hi.

“ Sợ em thật sự rất sợ, em không biết gì về thế giới mà anh đang sống, em rất sợ một ngày nào đó anh sẽ biến mất mãi mãi, càng nghĩ đến em đã không thể nào chịu đựng được, tại sao chúng ta không thể là những con người bình thường ở bên cạnh nhau, cùng nhau xây dựng một gia đình thật sự của riêng chúng ta, tại sao anh phải là tội phạm mà không phải là một người bình thường, hàng ngàn câu hỏi đã hiện lên trong đầu em mỗi đêm, liệu sau những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau, hai chúng ta có được bình yên mà ở bên cạnh nhau không.

Nghe những lời Thẩm Hi nói trái tim của Phong Lãng cảm thấy vô cùng đau nhói, đến cuốn cùng hắn vẫn luôn che giấu cô tất cả mọi chuyện, để cho Thẩm Hi phải luôn lo lắng đau lòng vì mình.

“ Đừng mong đợi gì nhiều ở anh, anh rất xin lỗi có lẽ anh sẽ chẳng mang lại hạnh phúc cho em.