Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 56

Tiết Lệnh Vi không ngờ Triệu Duật sẽ đột nhiên hỏi vậy, không khỏi sửng sốt.

Một lát sau, nàng nhìn y, gục đầu cười một tiếng: "Đại nhân hỏi thế, giống như chỉ cần nô gia nói gì đại nhân sẽ lập tức cho nô gia vậy."

Tuy Triệu Duật bị che mắt nhưng vẫn có thể đoán được rốt cuộc nàng đang nhìn mình với vẻ mặt gì. Tiết Lệnh Vi cũng không hỏi tiếp, sao nàng có thể đòi hỏi gì Triệu Duật chứ?

"Hôm nay đại nhân có kiên nhẫn nghe nô gia nói những lời này là đủ rồi." Tiết Lệnh Vi vòng ra sau y, khẽ trụ vai y, từ phía sau chậm rãi dán tai y thổi một hơi.

- - Thanh Nghiên nói, có lần muội ấy nhìn thấy Ngọc Như làm thế này với Triệu Duật.

Tiết Lệnh Vi không phải không biết những thủ đoạn tán tỉnh này, trong phủ Trưởng công chúa trước kia, nàng thường xuyên nhìn thấy bọn người đó lấy lòng mẫu thân thế nào. Sinh tại hoàng tộc, cước bộ trong hoàng cung, nàng không rõ ràng những chuyện ấy đúng là lạ.

Chỉ là nàng không biết Triệu Duật có thích nàng làm vậy không thôi. Nhưng Thanh Nghiên nói khi Ngọc Như tán tỉnh Triệu Duật như vậy, Triệu Duật biểu hiện cực kỳ hưởng thụ.

- - Nàng đã ở được đây rồi còn có thể không địch lại một Ngọc Như sao?

Thấy Triệu Duật dường như không có vẻ không vui, tay Tiết Lệnh Vi chậm rãi từ trên vai y dọc theo lưng trượt xuống, dừng lại tại thắt lưng.

Chiếc lệnh bài Đông Hán Đề Đốc này chỉ cần giơ tay là có thể với tới, nhưng nàng chỉ tạm dừng một lát rồi rời đi ngay.

- - Tuy rằng trong tầm với, nhưng cũng xa xôi không thể với tới.

Những việt nàng làm hôm nay chỉ để dò đường trước, nắm chắc cho ngày sau hành động. Tuy chỉ mới thấy Triệu Duật giết người một lần, Tiết Lệnh Vi cũng không có lòng tự tin lúc này mình có thể dễ dàng chạm tay chiếc lệnh bài này.

Hành động của nàng ngoài ý muốn của Triệu Duật, nhưng rồi lại nằm trong tình lý.

Y biết hôm nay nàng có chuẩn bị mà tới, chỉ là không rõ rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Bên tai bị nàng thổi có chút ngứa, tay nàng lại không an phận du tẩu khắp nơi, làm Triệu Duật có chút hoảng thần.

Tiết Lệnh Vi thấy y bất động như núi, một chút phản ứng cũng không có. Hoạn quan không có mệnh căn quả nhiên đều không có dục niệm, có lẽ thật sự chỉ có loại chuyện đó mới có thể làm bọn hắn hưng phấn.

"Không bằng nô gia vẫn múa cho đại nhân xem đi."

Tiết Lệnh Vi buông lỏng y ra.

Hơi ấm rời đi Triệu Duật. Không thể phủ nhận là y quả thật thích Tiết Lệnh Vi thân cận mình như thế này, cho dù đấy chỉ là hư tình giả ý.

"Che mắt ta rồi, xem nàng múa kiểu gì?"

"Dáng múa nô gia không đẹp, đại nhân vẫn là cảm nhận xem sao. Thật ra dùng thân thể để cảm nhận thú vị hơn xem trực tiếp nhiều."

- - Tiết Lệnh Vi không muốn thừa nhận, nhưng nàng múa khó coi thật. Có thể phối hợp đã không tệ rồi, sao còn yêu cầu nàng múa đẹp nữa?

Vấn đề đó Triệu Duật lại không phải không biết, nhưng y vẫn yêu cầu mình múa, thậm chí còn muốn nàng múa trước mặt mọi người nữa, rõ rành rành chính là đang khó xử nàng. Dựa vào đâu mà nàng không thể suy nghĩ biện pháp khác để vòng qua chứ?

Nếu Triệu Duật thật sự nghiêm túc xem nàng múa, vậy mấy hành động tán tỉnh vừa rồi của nàng còn có nghĩa gì nữa?

Thanh Nghiên nói nhất định phải đẹp. Nàng tự biết mình khiêu vũ khó coi nên mới nghĩ ra cách bịt kín mắt y. Vốn dĩ nàng cho rằng những hành động ấy có thể lấy lòng Triệu Duật, ai ngờ người này vững vàng như tượng đá, quả thực đang im lặng trả lời tất cả những gì nàng làm đều phí công mà thôi.

Vừa định lùi ra sau, Triệu Duật đã giơ tay đột ngột kéo nàng về phía trước, một tay khác gỡ dải lụa đang che mắt xuống. Lúc này y mới nhìn thây dáng vẻ hôm nay của nàng. Một thân hồng thường lụa mỏng, trang dung cẩn thận được phác họa tinh xảo.

So với đêm ấy còn xinh đẹp quyến rũ hơn mấy phần.

Tiết Lệnh Vi đột nhiên bị y kéo vào lồng ngực y, lảo đảo một cái ôm choàng lấy eo y theo quán tính, lúc ngẩng đầu lên liền đụng phải mắt Triệu Duật.

Triệu Duật nhìn nàng một lát, duỗi tay kéo dây cột tóc sau đầu nàng ra, tóc đen như thác nước nhu thuận xõa ra sau lưng nàng, khẽ khàng phất qua mu bàn tay đang ôm nàng của Triệu Duật, như một chiếc lông vũ xuyên qua khe hở, thoảng qua tim y.

* * *

Editor: Mi An