phủ Đại hoàng tử _ Nam Cung Hàn tự đóng cửa nhốt mình trong phòng rồi lẩm bẩm" trời đất mẹ thánh thần thiên địa ơi, ta đường đường là giám đốc một công ty bất động sản, sự nghiệp thăng hoa tại sao lại ở cái nơi qủy quái này kia chứ. kể ra chẳng lẽ ta chết rồi, không đúng chẳng phải ta vẫn còn sống đây sao... thật phiền não, hóa ra mình xuyên không vào thân phận hoàng tử Hạ Triều một triều đại không có trong lịch sử nhưng lại có trong cuốn truyện ngôn tình mình nhặc được, trời đất có cần phải thảm như thế không.Nam Cung Hàn không khỏi nhớ lại nội dung cốt truyệntrong truyện nhân vật chính hào quang chói lọi, nam chính anh hùng nữ chính tài hoa, người gặp người yêu. Nhưng hắn không thích cặp đôi nam nữ chính này, anh hùng gì chứ nếu không nhờ nữ phụ hy sinh cứu nam chính thoát chết bao nhiêu lần sao, không có nữ phụ nam chính thuận lợi làm đế vương? khi nữ chính chưa xuất hiện, Nam chính, cả dàng nam phụ lụy tình, thề thốt yêu đương nữ phụ... tội cho nữ phụ bị cái tên tam vương gia cho một đao chí mạng.bổng Nam Cung Hàn giật mình thốt lên_ thôi mẹ nó, ta mới là người thảm nhất, là Nam phụ kẻ chết đầu tiên trong truyện, đã vậy đầu rơi xuống đất xác không ai chôn cất... A A A con mẹ nósau một hồi bấn loạn, hắn bình tĩnh nghĩ tiếp_ Không được, ta phải thay đổi thế cục mới được, do nguyên bản Nam Cung Hàn trong truyện độc ác mà có cái kêt như vây