Này! Anh Yêu Em Chứ

Chương 17: CHAP 17 Happy birthday to Hoài Thanh (phần 1)

~~ Bánh Dương Hoàng ăn vụng

~~

- A! - Một cô bạn kêu lên làm mọi người giật mình

- Sao thế?

- Bọn mình nói nói chuyện quên giờ giấc luôn đó. Đã 6h30 rồi

- Vậy mai gặp

- Bye!

Thế là mấy cô gái mỗi người một hướng. Hoài Thanh cũng lững thững về nhà. Sinh nhật lần thứ 16 - vô vị. Dù sao cũng phải cảm ơn mấy bạn nữ cùng lớp. Nhờ họ mà cô đã cảm thấy bớt cô đơn hơn rất nhiều

Bước vào nhà, vắng tanh như chùa bà đanh. Đã thế lại còn tối om. Chắc là liên hoan xong thì anh hai đi chơi cùng các bạn luôn. Tệ thật đấy! ... Đã quá đủ chán nản, cô dự định đi tắm rồi ngủ luôn. Cô không muốn ăn tối nữa.

~Sau khi tắm xong

~Hoài Thanh bước vào bếp, dự định uống cốc nước nóng cho ấm người

Phụt ... phụt ... tiếng pháo nổ

- Happy birthday to Hoài Thanh!

Đột nhiên, Long Thiên và Ánh Nguyệt lẫn Dương Hoàng xuất hiện trước mặt cô với gương mặt tươi cười. "happy birthday" sao? Họ còn nhớ sinh nhật cô à?

- Mọi người ... chuyện này là sao thế? - Cô hỏi lại để chắc chắn

- Ủa? Cậu không nhớ sinh nhật của mình sao?

- Tớ có nhớ nhưng ... mọi người có việc bận mà. Anh hai tổ chức tiệc ...

- Tổ chức tiệc cho em chứ ai. - Long Thiên không đợi cô nói hết, chen vào nói

- Còn Ánh Nguyệt shopping với mẹ ...

- Để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu

- Nhưng Dương Hoàng hẹn đi chơi với bạn ...

- Thì bạn là em, Ánh Nguyệt và Long Thiên đó - Anh nháy mắt tinh nghịch

- Hức ... - Hoài Thanh cảm động, mắt xuất hiện làn sương mỏng (sắp khóc ấy mà) - Em đã nghĩ rằng mọi người không nhớ cái ngày này

- Ngày này gì chứ? - Long Thiên cốc đầu cô - Sinh nhật của cô em gái duy nhất, anh làm sao quên được

- Sinh nhật của cô bạn thân đáng yêu duy nhất của tớ, sao mà không nhớ được

Nói xong, Ánh Nguyệt lẫn Long Thiên không hẹn mà cùng nhìn sang Dương Hoàng. Còn anh chàng thì ngu ngơ đứng đó, thắc mắc không biết tại sao họ lại nhìn mình. Anh tự biết mình rất đẹp trai rồi, nhưng hai người họ có cần nhìn chằm chằm vậy không? Tự sướng là thế nhưng anh vẫn thấy một nguồn điện như xẹt ngang người. Linh cảm xấu là đây

- Nhìn tớ làm gì? - Anh nói với Dương Hoàng xong quay sang Ánh Nguyệt - Cả em nữa đó

- Cậu không định nói gì với mèo con sao?

- Nói gì là nói gì? Chả hiểu

- Đối với em, Hoài Thanh là người bạn thân duy nhất. Còn anh Thiên thì là cô em gái duy nhất. Vậy với anh, Hoài Thanh là gì vậy?

- Thì là ... - Dương Hoàng đưa tay lên gãi đầu - Thì là người thôi chứ còn là gì nữa

Cốc .... Vâng! Là cú đánh công lý của Long Thiên dành cho thằng bạn thân của mình. Ánh Nguyệt lắc đầu ngán, còn Hoài Thanh hả? Cô thấy buồn cười vì câu trả lời này. Chả lẽ cô là yêu quái hay sao mà anh lại phải đính chính lại như thế

Tính tong ... Tiếng chuông cửa

- Để em ra mở cửa

- Cho tớ đi cùng với Hoài Thanh

Thế là hai cô gái bỏ đi, để lại hai chàng trai đứng đó

- Thằng ngốc này! - Long Thiên mắng Dương Hoàng vì vụ vừa nãy, quay sang anh đang thấy cậu ăn vụng bánh kem

- Gì? Ăn là một cái tội à?

- Tội của chú là ở chỗ ăn không không chịu gọi anh - Nói rồi anh đẩy Dương Hoàng ra để ăn một mình (ham ăn)

Long Thiên ngồi ăn rồi liếc nhìn Dương Hoàng chán nản. Người ta đã gợi ý cho rồi, không biết lợi dụng đi. Sao ngày trước mình làm bạn với tên này được nhỉ?!

Còn Dương Hoàng, anh nở nụ nhẹ trước hành động của Long Thiên. Ý đồ của Long Thiên và Ánh Nguyệt, anh biết chứ. Chỉ là anh tạm thời không muốn nói tới

- Hoài Thanh ... em là cô gái duy nhất mà tôi yêu - Anh nói thầm chỉ đủ cho mình nghe thấy

Quay trở lại nơi hai cô gái thì ...

- Chúc mừng sinh nhật em!

Hoài Thanh khá là ngạc nhiên trước vị khách này, là Thiên Vỹ. Tại sao anh lại ở đây? Và tại sao anh lại biết hôm nay là sinh nhật cô.

- Ánh Nguyệt ... là sao?

- Tớ mời anh anh ấy đó, càng đông càng vui mà

- À ... ừm ... cảm ơn anh nhé! Mời anh vào

Và rồi, cả ba người cùng bước vào. Đồ ăn thức uống đã sẵn sàng, thành viên tham gia cũng đã đầy đủ (pama Hoài Thanh đều có việc bận nên không thể về được). Bữa tiệc nên bắt đầu thôi

Ting tong ... Thức ăn chưa kịp đưa vào miệng thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Hoài Thanh xung phong ra mở cửa

Chưa kịp định hình vị khách không mời mà tới là ai thì anh ta đã đi thẳng vào nhà cô.

- Tôi tham gia được chứ? - Vẫn với style tảng băng lạnh, anh ta bước vào như kiểu đây là nhà mình. Chắc mọi người cũng biết đây là ai rồi

- Satan, sao anh lại tới đây?

- Dự tiệc! - Hắn nói vậy đó, tên này đúng là coi trời bằng vung

- Mèo con, em nên tỏ ra hiếu khách với người đến sinh nhật mình chứ

- Aaaa! - Cô kéo dài giọng - Em biết rồi mà

Đầu tiên, tất cả mọi người đều hát chúc mừng sinh nhật cô (đương nhiên là không tính satan). Bài hát thật tức cười khi mỗi người hát một ý. Nghe lộn hết vào với nhau mất rồi. Tuy đây là một bài hát "rất không" hoàn chỉnh nhưng cô thấy rất là vui. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất rôm rả. Họ nói chuyện không ngớt như kiểu lâu ngày không gặp vậy đó

Ps: vote and comment đê