Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 127

Chương 127: Lang thang một mình

Trái tim của Mạc Du Hải như bị bóp

chặt, anh luôn cảm thấy nụ cười trên

mặt Hạ Nhược Vũ rất kỳ quái nhưng rất

có thể Lục Khánh Huyền đã sốc hôn

mê, nếu anh chậm thêm chút nữa thì

Lục Khánh Huyền sẽ càng thêm nguy

hiểm.

“Ngoan ngoãn ngồi trong nhà chờ

anh, anh đi một chút lại quay lại.

Cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn Lục

Khánh Huyền, nụ cười trên mặt Hạ

Nhược Vũ càng thêm tươi rói, những

không hề có chút vui vẻ nào: “Anh mau

đi đi, đừng đợi đến lúc thi thể lạnh rồi

thì anh còn quay lại trách tôi.”

“Hạ Nhược Vũ, em có chút lòng

thương người không được à?” Người

phụ nữ trước mặt cứ nói ra từ thi thể

khiến cho Mạc Du Hải nghe rất chói tai.

“Tôi có lỗi chắc? Chẳng lẽ cô ta là

người chỉ có thể gọi cho mỗi anh thôi

sao? Nếu như tôi sắp chết thì sẽ đi ra

ngoài cầu cứu, không được nữa thì

ném muối xuống lầu để cho người ta

chú ý”

Hạ Nhược Vũ nhún vai một cái rồi

nói tiếp: “Nếu không được nữa thì cứ

gắng gượng đi ra ngoài đường, hơn

nữa anh nghĩ xe cứu thương là xe bình

thường chắc? Xe đó có thể không

quan tâm tới đèn xanh đèn đỏ, còn

được nhường đường, đây là lần đầu

tiên tôi nghe có xe cứu thương phải

mất một tiếng mới tới được đấy”

Người đàn bà Lục Khánh Huyền kia

đang gài bãy Mạc Du Hải mà thôi, cho

dù người ngốc đến mức nào cũng có

thể nhìn ra, nhưng người còn quan tâm

cô ta thì lại không thể.

“Vì sao mà em cứ rủa cô ấy chết

thế” Ánh mắt của Mạc Du Hải rất lạnh

lùng, anh không ngờ Hạ Nhược Vũ lại

là người máu lạnh đến thế.

Hạ Nhược Vũ cười lạnh một tiếng

rồi nói: “Cô ta có chết hay không thì

chẳng liên quan gì đến tôi cả, nhưng

anh là chồng tôi, nửa đêm canh ba còn

chạy tới nhà người đàn bà khác là sao

hả?”

Lại còn không phải là người quan

trọng nhất trong lòng anh.

“Hạ Nhược Vũ, bây giờ em còn

chưa phải là gì của anh cả”

Nếu như Mạc Du Hải cẩn thận một

chút thì chắc chắn sẽ phát hiện Hạ

Nhược Vũ không thích hợp, chỉ là bây

giờ trong lòng anh chỉ nhớ tới Lục

Khánh Huyền mà thôi, sao mà nhìn

thấy được chứ.

Mạc Du Hải nhìn chằm chằm Hạ

Nhược Vũ một chút rồi quay người đi

ra khỏi phòng tắm.

Cơ thể của Hạ Nhược Vũ trượt vào

nước lạnh buốt, bên tai cô còn có thể

nghe được tiếng mặc quần áo vội vã

của người đàn ông trong phòng ngủ

cộng với tiếng động hấp tấp rời đi của

anh ta.

Hạ Nhược Vũ ngồi im trong nước

rồi bỗng nhiên nhếch miệng cười tự

giễu một tiếng: “Hạ Nhược Vũ à Hạ

Nhược Vũ, mày chính là đứa ngốc nhất

trên thế giới này”

Người ta chỉ cho một chút ngon

ngọt liền vội vã chạy qua, bây giờ thì tốt

rồi, bị người ra làm nhục lại chẳng nói

được gì.

Nếu mà Lục Khánh Huyền thật sự

phát bệnh thì cô bằng lòng chặt đầu

xuống cho Mạc Du Hải đá chơi.

Ả ta tiếc mạng sống của mình hơn

bất cứ người nào.

Hạ Nhược Vũ vừa cười vừa khóc,

nhưng dường như cô không dừng

được mà không ngừng ôm bụng cười,

giống như là muốn giải tỏa tất cả sự

uất ức thông qua nụ cười vậy.

Trong miệng cô có chút đắng chát,

cô bỗng nhiên đưa tay cầm lấy dây

chuyền đắt đỏ trước ngực rồi dùng sức

giật ra, khiến cho toàn bộ phần gáy hằn

một đường đỏ ửng nhưng vẫn không

thể làm đứt nó.

Dường như Hạ Nhược Vũ không hề

biết đau, cô lặp đi lặp lại hành động

giật dây chuyền ra, cho tới khi cổ cô bị

siết chặt đến nỗi chảy máu, từng giọt

máu đỏ thẫm rơi từ trên cổ cô xuống

nước rồi biến mất không chút dấu vết.

Lúc này cô mới bỏ qua biện pháp

thô bạo kia rồi lạnh lùng gỡ dây chuyền

dính máu ra đặt lên kệ.

Cô đứng dậy khỏi bồn nước rồi

trực tiếp đi ra ngoài.

Hạ Nhược Vũ tìm cho mình một bộ

quần áo thay đổi, cô kéo ra loạt tủ

quần áo phía sau cùng ra rồi lấy va li

mà lần đầu tiên cô chuyển tới biệt thự

này.

Hạ Nhược Vũ để vali xuống đất rồi

mở khóa ra, cô ném tất cả những quần

áo mà mình có vào trong vali rồi đè

xuống khóa lại.

Đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng

da trên bàn cô cũng không mang đi,

trên mặt bàn còn bày biện hàng loạt đồ

châu báu và trang sức.

Không biết tự lúc nào mà Mạc Du

Hải đã tặng cho cô nhiều đồ đến thế,

nhưng bây giờ khi nhìn lại chỉ lấy một

sự châm chọc nực cười.

Hạ Nhược Vũ cầm thùng rác ra rồi

ném hết đồ trang điểm của mình vào

đó, vòng tay cô đeo trên tay cũng được

gỡ ra rồi ném trên mặt bàn.

Cô kéo theo vali hành lý của mình

rồi chật vật đi xuống lầu.

Hạ Nhược Vũ không cần phải tiếp

tục lo được lo mất như một đồ ngốc

nữa.

Đêm đen như mực, chỉ có một vài

ngôi sao lác đác, mặt trăng cũng núp

sau từng đám mây dày đặc.

Hạ Nhược Vũ kéo lấy vali hành lý,

cô trơ trọi trên đường phố, ánh đèn

đường chiếu vào người cô tạo thành

một cái bóng thật dài. Nhìn từ xa Hạ

Nhược Vũ như một đứa bé không tìm

thấy nhà của mình.

Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe đi

lướt qua, đèn xe chiếu thoáng qua thân

hình cô, nhìn qua lại càng thêm tiêu

điều.

Hạ Nhược Vũ đưa tay lau mắt, cô

bước thẳng về phía trước, trên chân

vẫn là đôi dép lê trong nhà.

Đêm hôm khuya khoắt lại không

thấy rõ đường, cô đụng phải mấy hòn

đá, đầu ngón chân đã bị rách da chảy

máu nhưng dường như Hạ Nhược Vũ

lại không cảm giác được điều này mà

không ngừng tiến về phía trước.

Dường như chỉ cần đi thẳng là cô

có thể được giải thoát vậy.

Nhưng cô đi đâu đây chứ? Muộn

như thế này thì không thể về nhà, đi tới

chỗ Thu Phương ư? Nhưng mai cô ấy

còn phải đi làm, khi cô ấy nhìn cô như

thế này thì làm sao mà ngủ được.

Chỉ có thể đi về, nhưng nhà trọ cô

thuê cách nơi đây rất xa, đi cho tới trời

sáng có khi còn chưa đến.

Đột nhiên Hạ Nhược Vũ mê mang

ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay cô ôm

lấy đầu gối rồi cúi mặt xuống khóc lên,

sao cô lại lưu lạc đến mức này chứ?

Một tiếng ‘Kít vang lên, sau đó là

bước chân vội vã đến gần cô, dường

như người đi tới không ngờ đúng là cô

thật nên cất tiếng: “Nhược Vũ, sao đêm

hôm khuya khoắt em lại ngồi xổm ở

đây.

Hạ Nhược Vũ nghe thấy giọng nói

quen thuộc thì ngước mặt lên nhìn:

“Dương Minh Đức…”

Dương Minh Đức nhìn đôi mắt

ngập nước của Hạ Nhược Vũ thì thở

dài rồi đỡ cô đứng dậy và nói: “Đi thôi,

anh đưa em về nhà”

Vào đọc tại truyen.one nhé

Dương Minh Đức đúng lúc có việc

đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp

phải Hạ Nhược Vũ. Ban đầu anh ta

cũng không chắc chắn là cô, chỉ là

bóng người quen thuộc quá mức, càng

nhìn càng thấy giống nên mới quay xe

lại tìm.

Xuống xe xem thì đúng thật là Hạ

Nhược Vũ, đêm hôm khuya khoắt một

thân một mình ngồi đây nguy hiểm đến

cỡ nào cơ chứ.

“Tôi không muốn trở về.” Hạ Nhược

Vũ nói nhỏ.

Dương Minh Đức bất đắc dĩ thở dài

một hơi rồi nói: “Cãi nhau với chú Viễn

à? Vậy thì em cũng không thể kéo vali

hành lý ngồi đây chứ? Nguy hiểm lắm,

hay là thế này đi, anh đưa em tới khách

sạn, có chuyện gì mai tính tiếp.”

“Ừ” Hạ Nhược Vũ không phản bác,

cô đồng ý với ý kiến của Dương Minh

Đức, bởi vì cô đã quá mệt mỏi rồi, từ

thể xác đến tinh thần.

Dương Minh Đức không nói thêm

gì nữa mà giúp cô xách hành lý lên xe.

Chờ đến khi Hạ Nhược Vũ cũng

ngồi lên xe thì Dương Minh Đức mới

ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.