Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 164

Chương 164: Anh mời một bác sĩ tới

 

Hai người trao đổi vài câu sau đó

Mạc Du Uyên cúp điện thoại, trong mắt

lộ ra lên một tia sắc bén kiên định,

người đàn ông mà Mạc Du Uyên cô

nhìn trúng không thể không có được.

Người đàn ông đó lại dám từ chối

cô bé hai lần, điều này trực tiếp khơi

dậy tham vọng trong cô bé, cô nhất

định phải cưa đổ người đàn ông đó. Cô

chính là nhìn trúng người đàn ông cùng

vào sở cảnh sát lần trước.

Hôm qua lúc đi tìm chị Khánh

Huyền lại phát hiện ra anh ấy cũng ở

đó, lại còn là thuộc hạ của chị Khánh

Huyền. Vốn là chỉ muốn trêu chọc vài

câu, nhưng không ngờ rằng người đàn

ông đó lại phớt lờ cô bé không thèm

nói gì, thậm chí còn châm chọc cô vài

câu.

Sắc mặt cô công chúa nhà họ Mạc

là cô liền tan biến, trong lòng ngoài sự

tức giận ra còn có một chút tình cảm

không rõ ràng.

Là đại tiểu thư nhà họ Mạc, xung

quanh không thiếu thiếu gia giàu có gia

thế hiển hách theo đuổi, bản thân cô

bé cũng một thân nét đẹp vạn người

mê, căn bản không cần phải bám víu

lấy người khác, nên con mắt nhìn người

của cô lại càng cao, càng kén chọn

Trước đây toàn là người khác lấy

lòng cô bé, lúc này lại gặp chỗ khó

nhẳn, khiến cô bé có chút bắt đầu

mong chờ những ngày đi làm.

Chắc có lẽ sẽ không quá nhàm

chán đâu. Đọc full tại truyen.one nhé

Sau khi nhận được tin Mạc Du Hải

về nhà, Lục Khánh Huyền cũng kiếm cớ

từ công ty về, may mà chỗ cô ta gần

hơn một chút, nên lúc cô ta về đến biệt

thự thì Du Hải vẫn chưa về tới nơi.

Nhanh chóng lên tâng thay một bộ

quần áo rồi đi xuống, đúng lúc gặp

Mạc Du Hải đang đi vào.

Nén hơi thở gấp gáp, dáng vẻ làm

như vừa mới xuống tầng: “Du Hải, anh

sao đã trở lại rồi?”

“Ừ” Mạc Du Hải nhìn cô một cái,

hơi nhíu mày thay dép rồi đi vào.

Sau khi Lục Khánh Huyền dọn vào

biệt thự ở, đồ ngủ cô ta mua đều có vài

phần quyến rũ mê hoặc, hôm nay cũng

vậy, cổ áo rất thấp, phần trước ngực

cũng thấp thoáng ẩn hiện, lại thêm là

cô ta vội vàng về nhà, biên độ lồng

ngực lên xuống càng lớn.

Một người đàn ông khi nhìn thấy

đều phải không thể dời mắt được mới

đúng, nhưng Du Hải chỉ liếc mắt một

cái rồi điềm nhiên nhìn đi chỗ khác,

khiến cô ta cảm thấy rất thất vọng.

Nhưng rất nhanh cô ta đã điều chỉnh

lại tâm trạng chào đón anh, như một

người mẹ hiền vợ tốt chu đáo cầm lấy

chiếc áo khoác anh vừa cởi ra treo lên

giá. Sau đó làm như không biết chuyện

gì, cô ta nhẹ nhàng nói: “Du Hải, bệnh

viện gần đây có bận không, anh không

lúc nào có thời gian về nhà”

“Ừm” Mạc Du Hải cũng không giải

thích nhiều.

Lục Khánh Huyền buồn rầu một

lúc, lông mày trùng xuống: “Em biết, bởi

vì có em ở trong nhà, nên anh không

muốn về”

“Không phải, anh về thay quần áo

rồi lại phải đến bệnh viện” Mạc Du Hải

thấy vẻ mặt suy sụp của cô ta: “Em ở

nhà nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì cứ

trực tiếp tìm dì Hoa là được”

Tìm dì Hoa chứ không phải tìm

anh, Lục Khánh Huyền trong lòng cảm

thấy hơi đau, nhưng vẫn giữ vẻ mặt

thấu hiểu lòng người: “Em biết rồi ạ”

Mạc Du Hải không nói gì nữa, lên

tầng thay quần áo.

Người vừa mất dạng trên đầu cầu

thang, nét mặt của Lục Khánh Huyền

liền lập tức trầm hẳn xuống, vừa về còn

chưa được năm phút đã sợ không đợi

được mà phải chạy đi tìm đồ con điếm

đê tiện đó ngay rồi, là cô ta quá dễ tính

rồi sao? Tại sao Du Hải lại không hiểu

tình cảm của cô ta như vậy? Con con

điếm đê tiện đó có gì tốt, ngoài việc

suốt ngày gây rối ra thì cô ta còn có

thể làm gì chứ? Nếu chỉ là vấn đề thân

phận, cô ta giờ đã là con gái nuôi của

Lục Hằng, nói ra cũng không kém con

con điếm đê tiện kia đâu.

Lúc cô ta đang suy nghĩ rối bời thì

Mạc Du Hải đã thay quần áo xong rồi

đi xuống nhà.

Anh một khi đã đi là không biết

bao giờ mới về, Lục Khánh Huyền nắm

chặt tay lại, lúc anh đi đến bên cạnh cô

ta, đột nhiên cô ta đưa tay ra ôm lấy

tấm lưng rộng của anh, áp chặt mặt

vào tấm lưng cơ bắp rắn chắc của anh:

“Du Hải, anh đừng đi có được không.”

Mạc Du Hải cau mày, thân thể

bỗng nhiên cứng đờ, nhưng không trả

lời. Đọc full tại truyen.one nhé

“Du Hải, em rất sợ phải ở một mình.

Em biết mình không nên quấy rầy công

việc của anh, nhưng hai ngày nay em

cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu.

Em thực sự rất sợ ngày nào đó ngủ rồi

mình sẽ không tỉnh lại nữa” Giọng nói

nhẹ nhàng buồn bã của người phụ nữ

vang lên phía sau, có thể nghe ra sự sợ

hãi và lo lắng trong lời nói của cô ta.

Lời của Mạc Du Hải đã tới miệng

nhưng lại nuốt xuống, ngữ khí cũng

không còn lạnh lùng như trước nữa,

anh nhẹ nhàng rút tay cô ta ra khỏi

người, quay người lại nhìn cô ta: “Em

sẽ không sao hết, đợi đến khi tôi xong

chuyện này sẽ đưa em đến bệnh viện

tốt hơn kiểm tra. ”

Lục Khánh Huyền cụp mắt, hàng

mi dài che giấu sự kinh ngạc trong

mắt: “Cơ thể của em, em biết, Du Hải,

anh không cần lo lắng cho em nữa, em

chỉ muốn thời gian còn lại được ở bên

cạnh anh”

Sau đó cô ta lại cười chua chát:

“Em muốn trong những ngày cuối có

thể có một kỉ niệm đẹp, dù có chết rồi

cũng không còn tiếc nuối”

“Yên tâm, tôi có một người bạn là

chuyên gia trong lĩnh vực này. Cậu ấy

đang trên đường từ nước ngoài về đây.

Em chuẩn bị một chút, đến lúc đó tôi

sẽ dẫn em đi xem xem” Mạc Du Hải an

ủi nói.

Lời này rơi vào tai Lục Khánh

Huyền như mặt đất bằng phẳng nổi

sấm sét, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Du Hải mời bác sĩ từ lúc nào mà cô lại

hoàn toàn không biết. Ở bệnh viện có

Lưu Bình giấu giếm nên còn có thể lừa

dối được. Nếu đưa cô đến chỗ bạn Du

Hải thì không phải là bại lộ rồi sao?

Không, không được, tuyệt đối

không được: “Du Hải, thế này sẽ làm

phiền đến người khác, kết quả X-quang

mấy ngày trước em chụp không phải

đã…”

“Có lúc thiết bị của bệnh viện cũng

sẽ xảy ra sai sót” Mạc Du Hải nhìn

chằm chằm vào đôi mắt hơi bối rối của

cô ta, ánh mắt tối sầm lại: “Khánh

Huyền, em đang căng thẳng?

“Không, không có, em chỉ là có hơi

vui mừng quá thôi. Em cứ nghĩ anh

nghĩ em là thứ rắc rối, không ngờ anh

lại âm thầm giúp em mời một bác sĩ

đến” Móng tay của Lục Khánh Huyền

vì dùng lực mà đâm vào da thịt,như

vậy mới không khiến cảm xúc căng

thẳng đến cực độ của mình lộ ra ngoài.

Mạc Du Hải gật gật đầu, không nói

gì: “Ừ, anh đi trước đây.”

“Được, được, Du Hải, anh đi đường

cẩn thận một chút” Lục Khánh Huyền

nở nụ cười gượng gạo, nhìn Mạc Du

Hải lên xe rời đi. Đợi chiếc xe biến mất

ở đầu đường, vẻ mặt của cô ta lập tức

thay đổi, ngoài đứng ngồi không yên,

còn có một loại bất an không nói nên

lời, không ngờ Du Hải lại để tâm như

Vậy, trong lòng vừa mừng vừa lo.

Chuyện này chắc chắn không thể

giấu tiếp được nữa, nhất định phải tìm

cách thoát thân, nhưng tuyệt đối không

thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Lưu

Bình được, Du Hải đã muốn biết thì chỉ

cần hỏi một chút là anh chắc chắn sẽ

biết ngay.

Lục Khánh Huyền lúc này cũng

không có tâm trạng mà đi quản chuyện

Mạc Du Hải đi tìm Hạ Nhược Vũ nữa,

cô ta bây giờ chỉ lo bị phát hiện thì nên

kết thúc như thế nào. Mặc dù mấy

ngày nay Du Hải không về nhưng lại

càng chăm sóc cô ta hơn, gần như đến

mức cầu cô ta được ước thấy.

Nếu anh phát hiện ra cơ thể cô ta

rất khỏe, lại không có vấn đề gì, chắc

chắn anh sẽ rất tức giận, càng không

cần phải nói đến chuyện chăm sóc

nữa. Càng nghĩ trong lòng càng không

thấy đáy, nhưng trước mắt thì cô ta

cũng không nghĩ ra cách nào khác nữa,

chỉ có thể đi một bước tính một bước

vậy.

Lúc này, di động của cô ta đột

nhiên vang lên vài tiếng, cô ta nhìn cái

tên nhảy lên, mày hơi cau lại, nhưng

vẫn bấm nhận điện thoại: “Bác sĩ Lưu,

tôi không phải đã nói không có chuyện

gì thì đừng gọi cho tôi rồi sao?”