Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 167

Chương 167: Trộm một đứa bé

“Con bé ngốc này, con nói xem, con là

con gái của ba mẹ, ba mẹ không lo cho con

thì lo cho ai cơ chứ.” Đường Hồng Xuân dịu

dàng dỗ dành cô.

Hạ Minh Viễn không nói gì, nhưng vẫn

chăm chú nghe cuộc trò chuyện của hai

mẹ con, sắc mặt cũng dần thả lỏng, liếc

sang bên cạnh vẫn không thấy bóng dáng

của Mạc Du Hải đâu, mắt chợt sầm lại:

“Nhược Vũ, cậu Mạc đâu.”

Đọc full tại truyen.one nhé“Anh ấy mới đi rồi.”

Hạ Nhược Vũ thấp giọng đáp.

Hạ Minh Viễn thở dài một hơi: “Nếu

như là trước đây, ba nhất định sẽ phải đối

hai đứa đến với nhau, nhưng từ lúc hai đứa

quen nhau đến giờ ba thấy Du Hải cũng

không phải là người không hiểu chuyện,

cậu ấy chăm sóc con thế nào, ba mẹ đều

biết cả.”

Đường Hồng Xuân cũng gật đầu nói

rằng: “Đúng vậy Nhược Vũ, những chuyện

mà cậu ấy làm cho con trong suốt hai ngày

qua còn nhiều hơn ba mẹ làm cho con, suy

nghĩ cũng chu đáo, mẹ thấy cậu ấy là thật

lòng thật dạ với con.”

“Ba cũng không phải là phản đối hai

đứa ở bên nhau, chỉ là nhà họ Mạc quá

phức tạp, ba lo lắng con còn trẻ mà nhiều

khi không kiểm soát được tâm trạng, mà

cậu ấy lại chẳng thể che chở cho con.”

Hạ Minh Viễn ngừng lại một lát, rồi

thoải mái nói: “Nhưng mà sau ba ngày

sống chung, ba nhận ra Du Hải là người rất

có bản lĩnh, ba tin tưởng cậu ấy có thể…”

“Ba, ba nói chuyện này để làm gì, mọi

người chẳng phải đến là đề thăm con sao?

Sao con càng nghe càng thấy như ba mẹ

đang cố gắng thuyết phục người khác

vậy?” Hạ Nhược Vũ cười cười không để ý

đến lời nói.

Nếu như trước đây ba cô nói những

điều này với cô, trong lòng cô nhất định vui

vẻ chết mất, nhưng bây giờ, nghe rồi lòng

cô chỉ thấy nặng nề và khó chịu.

Hạ Minh Viễn thông minh như vậy làm

sao có thể không thấy con gái mình đang

“kháng chỉ” cơ chứ, Đường Hồng Xuân còn

định nói thêm gì thì bị ông liếc, không nhắc

đến chuyện này nữa, nói những chuyện khác.

“Người nhà họ Lâm còn muốn tiếp tục

cử hành hôn lễ này, họ sai người đến nói với

chúng ta mấy lần, vốn định đến thăm con

nhưng bị ba mẹ cản lại, sợ quấy rầy con

nghỉ ngơi, lại nhắc đến đứa trẻ không cùng

huyết thống kia…”

Nói đến đây Đường Hồng Xuân không

biết nói sao nữa, thở dài thườn thượt: “Cậu

ta cũng chẳng dễ dàng gì, nếu như không

phải do người nhà cậu ta ngăn cản chắc nó

đã đến thăm con.”

“Bà nói những chuyện này để làm gì.”

Hạ Minh Viễn thấy Hạ Nhược Vũ trầm mặc

thì nghiêm nghị đáp: “Cậu ta muốn đến thì

sẽ đến thôi, làm gì có chuyện có ai trói

chân cậu ta lại không cho cậu ta đến, như

vậy cũng tốt, tránh dây dưa phiền phức.”

Thật ra trước kia còn thấy Dương Minh

Đức rất tốt tính, giờ thấy tốt quá cũng

không được, không có chủ kiến riêng mình,

chuyện gì cũng bị người ta điều khiển dắt

mũi, ngay cả nhìn cũng không dám, sau

này làm sao có thể bảo vệ con gái của ông

đây.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im

ắng, Hạ Nhược Vũ bắt chuyện sôi nồi lên,

cười nói: “Ba, mẹ, hai người làm gì vậy, mất

đi con là tổn thất của bọn họ chứ không

phải là tổn thất của nhà ta, con gái ba mẹ

ưu tú như vậy nhất định sẽ tìm được một

cậu “con rề vàng” đến hiếu kính với ba mẹ,

ba mẹ cứ yên tâm đi.”

Đường Hồng Xuân bị câu nói của cô

chọc cười: “Đúng đúng, con gái của chúng

ta giỏi nhất, còn khối người xếp hàng muốn

cưới con.”

Lúc ấy Hạ Minh Viễn không phản đối

coi như ngầm chấp nhận lời của Đường

Hồng Xuân, ai nói con gái ông không ưu tú,

ông sẽ liều chết với người đó.

“Mẹ, làm gì có chuyện con hát mẹ

khen hay chứ.” Hạ Nhược Vũ cảm động

không thôi nhưng không dám thổ lộ ra

ngoài, tránh khiến mẹ cô rơi nước mắt, đến

lúc đó hai mẹ con ôm nhau khóc cũng

không hay lắm.

Trên đời này có ba mẹ là người thương

yêu cô vô điều kiện, cô đã rất hạnh phúc rồi.

“Mẹ, chẳng phải mẹ có mấy bác bạn

sao, tài nguyên dồi dào như thế, đợi con

xuất viện thu xếp cho con gặp đi.”

Chỉ cần nhắc đến từ “xem mắt” hay là “gặp

mặt”, “đi một lát thôi” là con bé sẽ phụng

phiu ngay, không những không về thẳng

nhà mà còn đi mấy ngày không về.

Sau vài lần như vậy, bà đều không

dám tùy tiện nhắc chuyện này trước mặt

con gái nữa. Nhưng sao hôm nay con bé lại

tự dưng nói ra, là lạ, bảo sao bà không thấy

kỳ quái với lo lắng.

“Con có bị gì không đấy?”

Hạ Nhược Vũ cười vô tư: “Không đâu

mẹ, con rất khỏe, chỉ là sau khi trải qua một

lần sinh tử này con bỗng nhận ra tuổi tác

mình cũng không còn nhỏ nữa, muốn tìm

một người để xác định quan hệ chẳng phải

rất tốt sao?”

“Này…” Đường Hồng Xuân hơi bối rối

nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Hạ Minh Viễn mở miệng đồng ý: “Tôi

cảm thấy ý kiến của Nhược Vũ hay đấy

chứ, thành gia trước lập nghiệp cũng

không sao, công ty của ba còn có thể

chống đỡ được ít nhiều, đợi đến khi con

sinh con cũng kịp đấy.”

Đọc full tại truyen.one nhé“Ba, ba nói gì vậy,

con mới gần này tuổi mà đã giục con sinh em

bé rồi sao.” Hạ Nhược Vũ cười trừ.

Mặt ông Hạ Minh Viễn nghiêm nghị:

“Con sắp ba mươi rồi còn gì, còn chưa kết

hôn sinh con, chẳng lẽ đợi đến khi sinh con

thành sản phụ ba mươi tuổi sao, mẹ con

mười tám tuổi đã sinh ra con rồi đấy.”

“Minh Viễn, ông đừng nói nữa.“

“Này…” Đường Hồng Xuân hơi bối rối

nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Hạ Minh Viễn mở miệng đồng ý: “Tôi

cảm thấy ý kiến của Nhược Vũ hay đấy

chứ, thành gia trước lập nghiệp cũng

không sao, công ty của ba còn có thể

chống đỡ được ít nhiều, đợi đến khi con

sinh con cũng kịp đấy.”

“Ba, ba nói gì vậy, con mới gần này

tuổi mà đã giục con sinh em bé rồi sao.” Hạ

Nhược Vũ cười trừ.

Mặt ông Hạ Minh Viễn nghiêm nghị:

“Con sắp ba mươi rồi còn gì, còn chưa kết

hôn sinh con, chẳng lẽ đợi đến khi sinh con

thành sản phụ ba mươi tuổi sao, mẹ con

mười tám tuổi đã sinh ra con rồi đấy.”

“Minh Viễn, ông đừng nói nữa.” Đường

Hồng Xuân thấy thẹn thùng.

Hạ Nhược Vũ mỉm cười, sinh con năm

mười tám tuổi vẻ vang lắm sao? Ngẫm lại

ngày xưa mọi người đều tảo hôn, sinh con

sớm nên cũng không lạ gì.

Nhắc đến con cái lòng Hạ Nhược Vũ

cảm thấy chán chường, đúng vậy, nếu có

một đứa con thì ba cô cũng không thúc

giục cô kết hôn, còn mẹ cô cũng không

nhất quyết bắt cô phải kiếm bạn trai.

Có con thì sau này công ty họ sẽ có

người thừa kế, sinh một đứa con thuộc về

mình, ý nghĩ này càng trở nên mãnh liệt.

Thậm chí dường như cô còn có chút

hưng phấn.

Thế nhưng vừa nghĩ tới cô lại thấy nản

chí, nói sinh con thì dễ lắm nhưng cô cũng

không thể tự sinh một mình được, tóm lại

phải tìm đến một người nào ấy nhỉ?

Người thừa kế sau này của dòng họ

mình nhất định phải có gen tốt, tướng mạo

cũng không được quá xấu, nhưng tìm

người vừa đẹp trai lại vừa thông minh cũng

chẳng dễ, số người được như thế chỉ đếm

được trên đầu ngón tay.

Hơn nữa chuyện người đàn ông đến

ngân hàng hiến tinh trùng là loại chuyện vô

cùng mất mặt.

Tìm cách hay còn khó hơn cả lên trời.

Trong đầu Hạ Nhược Vũ chợt nghĩ đến

một người đàn ông có thể phù hợp mọi

điều kiện này, nghĩ rồi cô lại phủi đi, không

thể không thể được, tuyệt đối không được,

nếu như bị người đàn ông kia phát hiện, cô

sẽ phải dây dưa với anh ta cả đời.

Không chừng đứa bé cũng bị cướp đi,

bao nhiêu công sức đổ sông đồ bể.

Tâm trí Hạ Nhược Vũ đã bay lên tận

mây xanh, lắc đầu liên hồi.

Đường Hồng Xuân lo lắng nhìn ông

nhà bên cạnh: “Minh Viễn à, chúng ta có

nên đưa Nhược Vũ đi kiểm tra đầu óc

không?”

“Cứ quan sát thêm chút xem.” Hạ

Minh Viễn cũng thầm nghĩ cần phải đi

khám, con bé đang yên đang lành sao tự

dưng lại phát điên thế này…

Trước hết Hạ Nhược Vũ chỉ có thể nén

suy nghĩ này vào trong lòng, ngầng đầu

nhìn ba mẹ, thấy vẻ mặt đầy xót thương

của họ, ngần ngơ thắc mắc: “Ba, mẹ, sao

hai người nhìn con như vậy.”

“Không có gì, không có gì, sức khỏe

con còn chưa tốt, phải chú ý nghỉ ngơi đi,

tối ba con sẽ đến chăm sóc con, mai mẹ

đến thay ca nhé.”

“Không cần đâu ạ, đây là bệnh viện,

có hộ lý và bác sĩ rồi, con cũng đã tỉnh lại

rồi nên không cần ba mẹ đến chăm sóc

đâu, chuyện ba mẹ không làm được có bác

sĩ vẫn hơn đúng không nào?”

Ba mẹ cô tuổi đã cao, cứ thức đêm

nhiều thì làm sao họ chịu được.

“Nhược Vũ, con định đi xem mắt sao?”

Đường Hồng Xuân ngạc nhiên, trước đây