Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 180

Chương 180: Chuyện này cứ giao cho ba

Tiễn Mạc Du Uyên đi.

Sắc mặt của Lục Khánh Huyền

không những không cải thiện, mà càng

thêm ảm đạm.

“Cốc cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa, giọng của trợ lý

vang lên: “Chị Khánh Huyền, ngài Lục

bảo chị lấy bản tài liệu buổi sáng đem

lên.

“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi”

Lục Khánh Huyền dừng trong giây lát

gọi người lại: “Cố vấn Hàn hai ngày nay

không ở công ty sao?”

Trợ lý nghĩ một hồi sau đó trả lời

một cách cung kính: “Gần đây Cố vấn

Hàn đang điều hành các dự án ở khu

vực phía nam của thành phố, rất hiếm

khi ở công ty.”

Giờ đây thân phận của Lục Khánh

Huyền đã không còn như xưa, những

người dưới trướng cô ta cũng kính

trọng và dè chừng cô ta hơn.

Trong mắt Lục Khánh Huyên loé

lên một tia thâm trâm, phất tay ra hiệu

cho cô ta ra ngoài, trợ lý gật đâu một

cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Quyền lực quả thực là một thứ tốt,

nhưng Hàn Công Danh thật sự là một

tên ngốc, nếu như tiếp nhận tâm ý của

Mạc Du Uyên, việc thăng chức đương

nhiên sẽ rất nhanh, có điêu như vậy

cũng tốt, không thích Mạc Du Uyên mới

có thể dễ dàng cho cô ta lợi dụng.

Sau khi lấy tài liệu Lục Khánh

Huyền trực tiếp đến văn phòng của Lục

Hằng, sau bữa tiệc nhận người thân,

Lục Hằng đối với cô ta đã tốt hơn, thái

độ đối đãi như một người trưởng bối,

không có gì quá phận.

Nó thậm chí còn khiến cô ta cảm

thấy mình thực sự là con gái của Lục

Hằng.

Có điều từ trước đến nay cô ta

luôn rất linh hoạt, sẽ không thật sự lún

sâu vào trong đó.

“Khánh Huyền, lại đây, ngồi đi, ăn

cơm chưa?” Lục Hằng ra hiệu cho cô

ta đến.

Lục Khánh Huyền lấy lại tinh thần

đi tới: “Tôi ăn rồi, cảm ơn ông Lục đã

quan tâm, đây là tài liệu ông muốn”

“Khánh Huyền, tại sao con vẫn gọi

ta là ông Lục” Lục Hằng thở dài nói.

Lục Khánh Huyền khẽ cúi đầu, cắn

chặt môi, thì thầm: “Ba”

Lục Hằng hiển nhiên rất vui vẻ,

nhưng ông ta cũng hiểu không nên quá

ép buộc cô ta: “Khánh Huyền, ba biết

con nhất thời có chút không quen với

cách xưng hô này, từ từ thôi, chủ yếu là

ba muốn con hiểu, bây giờ con là con

gái của ba, hình thức xưng hô trong

công ty không cân quá mức gò bó”

Điều này có nghĩa là muốn ủy

quyền sao? Lục Khánh Huyền có hơi

ngạc nhiên nhìn Lục Hằng, nhận được

cái gật đầu khẳng định của ông ta, cô

ta thiếu chút nữa kích động không biết

nên làm cái gì, cô ta cho rằng có thể

mượn danh nghĩa của Lục Hằng đã

không tệ, không nghĩ tới lại có thể có

được quyên lực thực sự trong công ty.

Cô hơi do dự mở miệng: “Ba, điều này

không tốt cho lắm”

Cô ta không khỏi choáng váng

trước chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Lục Hằng thích tính cách làm việc

tỉ mỉ và thận trọng của Lục Khánh

Huyền, vỗ về nói: “Con bây giờ là con

gái của Lục Hằng ba, đương nhiên con

có quyền thay ba quản lý công ty.”

Dừng một chút biểu tình càng thêm

ôn hòa hỏi: “Con cảm thấy nhân viên

trong công ty người nào không tệ, có

thể đề bạt và trọng dụng”

Cảnh Minh chỉ là công ty rửa tiền

của ông ta, thứ quan trọng nhất của

ông ta là sợi dây độc dược ở Đông

Nam Á, cũng không thèm để ý đem cái

công ty vỏ rỗng này cho cô ta quản lý,

ông ta cũng được coi là người có tâm

nhìn xa, tuy không khác gì một kẻ buôn

người, nhưng từ bạo lực đến ma túy,

vẫn ghi dấu ấn của ông ta ở thành phố

Đà Nẵng.

Lục Khánh Huyền nghĩ về điều đó

và nói: “Con cảm thấy Hàn Công Danh

khá tốt.”

“Ồ, phải không? Sao con lại nói

thế.” Trên mặt Lục Hằng lộ ra một tia

hứng thú, ra hiệu cho cô ta nói tiếp.

Lục Khánh Huyền gật đầu nói:

“Hàn Công Danh chắc chắn không có

nhiều kinh nghiệm, nhưng cậu ấy thắng

ở chỗ đầu óc linh hoạt, tính cách táo

bạo và cẩn thận, những lợi nhuận gần

đây của công ty cũng có thể cho thấy

khả năng hiểu biết và tư duy của những

sinh viên tài năng đi du học quả thực

cao hơn người thường rất nhiều, chỉ

cần tăng cường bồi dưỡng thì chắc

chắn sẽ là một nhân tài kinh doanh của

công ty.

“Ba tưởng con không thích cậu ấy”

Lục Hằng thản nhiên hỏi, nhưng trong

mắt lại lóe lên một tia sáng mờ ảo.

Lục Khánh Huyền ngồi càng thêm

nghiêm chỉnh, biểu cảm trên mặt cũng

nghiêm túc vài phần: “Tuy rằng trong

quá khứ bọn con là quan hệ cạnh

tranh, nhưng bất kỳ công ty nào cũng

cần có cạnh tranh mới có tiến bộ, là

chủ quản công ty, không thể bởi vì

năng lực nhân viên tốt mà mai một

nhân tài”

“Chà, Khánh Huyền nói rất đúng, có điều…”

Lục Hằng dừng một chút không

giải thích ngay, ngược lại cầm chén trà

trên bàn lên, nhấp một ngụm vào

miệng, chậm rãi đặt xuống rồi mới nói:

“Hiện tại con đã là cao tâng trong công

ty, nhất định phải phân rõ quan hệ cấp

trên cấp dưới, nhân tài chúng ta đương

nhiên là phải trân trọng”

“Tuy nhiên đối với những nhân viên

không nghe lời hoặc khiêu khích cấp

trên, chúng ta không cần thiết phải giữ

họ lại, con nói xem có phải hay không?”

Lục Khánh Huyền sửng sốt, lập tức

hiểu được ý đồ của Lục Hằng, giọng

điệu càng thêm kính cẩn: “Con hiểu

được ạ”

Ông ta đang dạy cho mình cách

quản lý nhân lực, mặc dù cô ta không

biết tại sao Lục Hằng lại phải nói điều

này, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm

động, đó là niềm khao khát không có

cha từ khi còn nhỏ, cô ta cũng từng ảo

tưởng đến điều đó một mình giữa đêm.

Nếu cô ta có ba, có phải hay không

cô ta có thể ít đi đường vòng một chút?

“Khánh Huyền, con có tâm sự

sao?” Ông ta dùng một câu hỏi mà như

thể khẳng định.

Lục Hằng là một người đàn ông già

dặn và sắc sảo, liếc mắt một cái liền

nhận ra được từ lúc Lục Khánh Huyền

bước vào đến bây giờ nhiều lần nhìn

sang hướng khác.

“Không, không có ạ” Cô ta chỉ là

sững sờ một cái lại nghĩ đến những

việc cần giải quyết vào ngày mai nên

vội vàng bày ra phong thái chuẩn mực.

Lục Hằng vẫy vẫy tay, thản nhiên

nói: “Khánh Huyền con không cần phải

giả bộ trước mặt ba, bây giờ con là con

gái của ba, chuyện của con cũng là

chuyện của ba, còn có chuyện gì không

thể nói với ba sao”

“Không có chuyện gì…’ Lục Khánh

Huyền thật sự không có cách nào,

nhưng cô ta không dám tùy ý nói

chuyện với người khác, khi Lục Hằng

hỏi như vậy, trong lòng cô ta hơi dao

động.đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài full

Cô ta cũng không thể nói rõ đó là

loại cảm giác như thế nào, theo bản

năng trong lòng tin tưởng vào người

đàn ông trung niên trước mặt.

Lục Hằng nhìn cô ta khi thì thở dài,

đôi lúc lại rối rắm, thoáng nghĩ ngợi,

trong lòng nhất thời đoán được một

chút: “Là bởi vì Mạc Du Hải sao?”

Bởi vì ông ta cho người điều tra

thân thế của cô ta, nên vướng bận giữa

cô ta và Mạc Du Hải tự nhiên không

giấu giếm được, không ngờ con gái

của mình cũng có chút bản lĩnh, có thể

dính líu đến nhà họ Mạc, nhưng hiện tại

xem ra đã bị con gái nhà họ Hạ cản

đường rồi.

“Ba, làm sao ba biết được, không,

không phải anh ấy” Lục Khánh Huyền

không chú ý đến việc chính mình gọi

“Ba” gọi đến quen miệng, chỉ là khẳng

định một chút lại vội vàng lắc đầu, biểu

cảm ngạc nhiên trên gương mặt cũng

chưa phai nhạt.

Lục Hằng nhìn thoáng qua đã biết,

đôi mắt trải qua bao năm tháng lắng

đọng lại, giờ phút này nhàn nhạt nhìn

cô ta: “Khánh Huyền, trong khoảng thời

gian này ba đã đối xử với con thế nào,

trong lòng con biết rõ, ba thực sự xem

con như con gái ruột của mình, tất

nhiên nếu con không muốn nói, ba

cũng sẽ không ép buộc con. ˆ

Ngừng một chút, giọng nói dường

như có hơi thất vọng: “Ba chỉ muốn nói

với con, bất kể có phiền phức hay cần

gì, con đều có thể trực tiếp đến gặp ba”

Lục Khánh Huyền bị lời nói của Lục

Hằng làm cho sửng sốt, hồi lâu trong

lòng cô ta vẫn chưa bình tĩnh lại được,

lẳng lặng ngồi trên sô pha, ánh mắt rối

rắm và bị động, rốt cuộc vẫn không

sánh lại được với sự do dự và sợ hãi

trong lòng, đem sự tình cô ta đã lừa

dối Mạc Du Hải nói ra.

Đương nhiên, cô ta tự động lược

bỏ những chỉ tiết bất lợi cho mình, cô

ta biến mình thành một người phụ nữ

sỉ tình phạm phải sai lầm, mà Lưu Bình

là kẻ chủ mưu lớn nhất.