Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 204

Chương 204: Trong nhà có mỏ, có ngai vàng

 

“Anh đoán xem bọn họ có nhìn thấy

chúng ta không?” Đúng lúc Hạ Nhược Vũ

quay đầu đụng phải ánh mắt dịu dàng của

người đàn ông kia, trái tim cô đập như tiếng

trống, ngay cả nói chuyện cũng trở thành

cà lăm: “Chắc… chắn là không thấy đâu

nhỉ.”

“Yên tâm, ở bên ngoài không nhìn

được vào trong.” Mạc Du Hải rất ít khi ở lại

đây, nhưng thấy Hạ Nhược Vũ thích thì anh

cũng bằng lòng tới.

Hạ Nhược Vũ nghe thấy Mạc Du Hải

nói thế thì cũng yên tâm, hai cánh tay cô

như thạch sùng bám lên kính pha lê. Hạ

Nhược Vũ nhìn người trên đường phố càng

ngày càng nhỏ rồi biến thành những điềm

đen đang chuyển động, nhìn những kiến

trúc vô cùng to lớn giờ lại biến thành rất

bình thường.

Phía xa, ráng đỏ phủ kín nửa chân trời,

giống như chỉ cần vươn tay ra là có thề

chạm tới.

Nếu đứng bên cửa sổ, gió thổi qua thì

chắc chắn sẽ rất thoải mái.

“Ting” thang máy dừng lại.

“Đi thôi.” Mạc Du Hải vươn tay ra rồi

ôm Hạ Nhược Vũ vào lòng, đi ra khỏi

thang máy.

Tinh Giang đã mở cửa ra rồi đứng chờ

tại đó.

“Mật mã là ngày kỉ niệm kết hôn của

chúng ta.” Mạc Du Hải vừa ôm Hạ Nhược

Vũ đi lên trước vừa nói.

Mặt mũi của Hạ Nhược Vũ tràn đầy

dấu chấm hỏi, bọn họ có ngày kỉ niệm kết

hôn từ khi nào thế? Vì sao cô lại không

biết, nếu cô hỏi ra thì Mạc Du Hải có đánh

cô không nhỉ…

Nhưng nếu mà không hỏi thì sau này

đi ra ngoài rồi không mở được cửa thì xấu

hổ lắm. Dường như là vừa nãy Tinh Giang

mở cửa, vậy thì anh ta cũng biết ngày kỉ

niệm kết hôn nhỉ, xấu hổ quá, lát nữa phải

lén lút hỏi Tinh Giang mới được.

“Đừng nói là em không nhớ nhé.”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông

vang lên.

Trong lòng của Hạ Nhược Vũ giật thót,

ánh mắt của cô hơi chột dạ: “Không, sao

mà không nhớ được chứ.”

Hạ Nhược Vũ thấy Mạc Du Hải gật nhẹ

đầu thì cho rằng mình đã thoát, ai ngờ anh

chỉ dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy em

nói đì.”

Có thể đừng như thế được không! Hạ

Nhược Vũ suy nghĩ nửa ngày trời cũng

không nghĩ ra, cô nhìn ánh mắt cười như

không cười của người đàn ông thì vừa thẹn

vừa giận: “Được rồi, em không biết đấy

được chưa.”

“Ngày mùng 2 tháng 8, cô ngốc ạ.”

Ba chữ cuối cùng mà Mạc Du Hải nói

nhẹ đến mức chỉ hai người mới nghe thấy

được, gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhược

Vũ đỏ bừng lên, còn đẹp hơn ráng đỏ trên

bầu trời. Cái cảm giác cưng chiều này là

sao đây!

Mạc Du Hải thay đổi rồi! Anh không

còn là người đàn ông lạnh lùng hờ hững

như trước kia nữa!

“Đi thăm quan một chút xem có hài

lòng không.” Mạc Du Hải nhếch môi, nhưng

rất nhanh lại khôi phục như bình thường.

Anh võ võ vai của Hạ Nhược Vũ rồi nói.

Hạ Nhược Vũ hỏi lại: “Nếu như không

hài lòng thì có thể đổi chỗ khác à?”

“Được chứ.” Bất động sản đứng tên

anh còn mấy chỗ không tệ, chỉ là ở đây thì

tiện cho sinh hoạt một chút.

Hạ Nhược Vũ chỉ là thuận miệng hỏi

mà thôi, cô không ngờ là vẫn còn, không

khỏi có chút tò mò: “Đến cùng là anh có

bao nhiêu căn nhà vậy, có chỗ nào đắt hơn

đây không?”

Mạc Du Hải chưa từng kiểm kê tài sản

của mình, bình thường chỉ cần anh thích là

sẽ mua lại, anh nhìn thoáng qua Tỉnh

Giang.

Tinh Giang như một cái máy, anh ta nói

với vẻ mặt không hề thay đổi: “Bất động

sản của cậu cả có 166 chỗ, đắt nhất là biệt

viện Hằng Nguyệt, chiếm diện tích 50000

mét vuông, giá nhà đất khoảng…”

Anh ta đánh giá một chút rồi nói tiếp:

“Khoảng ba trăm hai mươi triệu USD, bất

động sản dưới tên công ty có…”

“Thôi được rồi, không cần nói nữa.”

Trái tim của Hạ Nhược Vũ bị dọa sợ đến

suýt nữa ngừng đập.

Dòng họ danh tiếng đúng là không

giống bọn họ, một người có cả mấy trăm

căn nhà, còn có đất.

Nếu người khác hỏi Mạc Du Hải rằng

nhà anh có ngai vàng để kế thừa à thì cô có

thể tưởng tượng ra được anh sẽ trả lời ra

sao rồi.

Nhà tôi không những có ngai vàng,

còn có mỏ, có bất động sản.

Đọc thêm yêu phải tổng tài tàn phế Cô hỏi một câu với vẻ

yếu ớt: “Mua trả góp à?”

“…” Tỉnh Giang từ chối những vấn đề

ngu ngốc như thế này, ở trong mắt Hạ

Nhược Vũ thì cậu cả nhà họ Mạc là ai chứ,

mua đất mua nhà mà còn phải trả góp ư?

Nếu như Hạ Nhược Vũ biết trong lòng

Tinh Giang nghĩ như thế thì chắc chắn sẽ

nhào qua cào chết anh ta. Bây giờ nhà đất

đắt như thế, có bao nhiêu người có thể trả

được luôn một lần chứ?

Nhưng mà thông qua ánh mắt ghét bỏ

của Tinh Giang, Hạ Nhược Vũ biết rằng

mình đang bị khinh bỉ.

Từ giờ trở đi, Hạ Nhược Vũ muốn làm

một người thù giàu: “Em ly hôn với anh thì

anh định chia cho em bao nhiêu?”

Cô cũng đã nghĩ tới giấc mộng một

đêm chợt giàu, dù là trong nhà cô không

thiếu tiền nhưng ai chê tiền nhiều chứ. Nếu

cô giàu như Mạc Du Hải thì không cần phải

vì chuyện công trường lần trước mà chạy

vạy cầu xin khắp nơi, cuối cùng cũng

chẳng ai giúp đỡ.

Nếu là có tiền thì đã giải quyết từ lâu

rồi, lúc đó ba cô cũng không vì quá kích

thích mà bị bệnh nặng.

Tỉnh Giang bị câu nói này của Hạ

Nhược Vũ làm cho kinh sợ, đến cùng là não

của người phụ nữ này được làm từ gì mà

dám nói những câu như thế này chứ. Tinh

Giang yên lặng niệm phật thay cho Hạ

Nhược Vũ ở trong lòng.

Đợi một lúc sau, vì sao vẫn không có

sấm sét ập tới vậy?

Là do anh ta suy nghĩ nhiều rồi sao.

Dường như Mạc Du Hải đã quen với

việc thỉnh thoảng Hạ Nhược Vũ sẽ bị điên,

anh nói vô cùng bình tĩnh: “Vì sao em lại

muốn ly hôn.”

Không có gì bất ngờ thì nếu không ly

hôn thì tất cả tài sản của anh đều sẽ là của

Hạ Nhược Vũ bị ý nghĩ này của mình

dọa sợ: “Nhưng, nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Mạc Du Hải nói

rất chắc chắn.

“Đi xem nhà đi, cần gì thì cứ nói với Tỉnh Giang.”

Mạc Du Hải nghe ra được sự tiếc nuối

trong giọng nói của cô thì nhếch miệng, có

bao nhiêu người phụ nữ muốn một lời hứa

hẹn của anh mà anh đều không thèm đề ý.

Còn cô lại tình nguyện ly hôn để chia tài

sản, cũng không cần tới năng lực có thể tạo

ra tài sản không ngừng của anh.

Hạ Nhược Vũ không rảnh để ý Mạc Du

Hải đang suy nghĩ điều gì, cô đã bị mọi thứ

trước mắt hấp dẫn. Hạ Nhược Vũ há to

miệng, mắt trừng lớn rồi chỉ về phía phòng

khách trước mặt: “Cái này rộng bao

nhiêu?”

“Khoảng 300 mét vuông.” Tinh Giang

ở bên cạnh trả lời.

Đây là một căn hộ thông tầng, ba trăm

mét vuông thì chẳng khác nào là sáu trăm

mét vuông? Thế thì lớn quá.

Hạ Nhược Vũ đi xuống cầu thang,

phòng khách làm thành không gian mở,

ngăn cách bởi những vật dụng trang trí và

kệ sách, giống như một hình vuông lớn bao

lấy bộ ghế sô pha xa xỉ. Hai mặt tường đều

là pha lê, chắc là loại pha lê mà Mạc Du Hải

đã nhắc tới lúc trước.

Bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng

bên ngoài không thể nhìn vào trong.

Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, rèm cửa

bay bay, tầm mắt vô cùng sáng rõ, đây

chính là nơi mà tất cả mọi cô gái đều muốn

Tầng dưới là trung tâm thương mại,

tầng trên không chỉ có thể nghỉ ngơi mà

còn có thể ngắm cảnh thành phố.

Hạ Nhược Vũ đi lên lầu, tiếng thốt kinh

ngạc không ngừng vang lên.

“Oa, đây không phải là kính thiên văn

à, ban đêm còn có thể ngắm sao ưr?”

“Mẹ ơi, ghế mát xa toàn thân…”

Dưới lầu chỉ có thể nghe được từng

tiếng kêu cảm thán của cô, trong mắt Mạc

Du Hải luôn chất chứa sự dịu dàng.

Tinh Giang đã bắt đầu tiếp nhận loại

hình đáng sợ này rồi.

Cậu cả của bọn họ không được bình

thường nữa rồi.

Hạ Nhược Vũ dạo qua một vòng rồi

thuận tiện đi vào một căn phòng nào đó, cô

bị bố cục bên trong dọa sợ. Nó không có

quá xa hoa, mà lại rất đơn giản, màu đen

xám và trắng đan xen, đơn giản mà sạch

sẽ, đây là cách trang trí mà cô thích.

Nhưng mà cái giường nước ở giữa là

sao đây!