Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 217

Chương 217: Cãi lộn

Mạc Du Uyên từ ngoài cửa bước

vào, nhìn thấy cảnh vui vẻ trong phòng

khách, sắc mặt đột nhiên trâm xuống:

“Hạ Nhược Vũ, sao cô lại ở đây?”

Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp trả lời,

Mạc Thủ Nghiêm đã lên tiếng trước:

“Du Uyên, sao cháu lại nói thế, nhỏ Vũ

là vợ của anh trai cháu, đương nhiên là

chị dâu của cháu rồi”

“Cái gì mà chị dâu, hai người họ

còn chưa kết hôn đâu ạ. Cho dù kết

hôn cũng tới phiên cô ta, cháu tuyệt đối

sẽ không nhận cô ta làm chị dâu.”

Mạc Du Uyên kích động nói.

“Loại phụ nữ vớ vẩn này không

xứng tiến vào nhà họ Mạc chúng ta.”

Muốn cô thừa nhận Hạ Nhược Vũ,

cả đời này cũng không thể.

Ánh mắt Mạc Du Hải trầm xuống:

“Mạc Du Uyên, càng ngày em càng hỗn

láo rồi đấy.

“Anh, chẳng lẽ anh vì một người

phụ nữ mà không nhận em gái duy

nhất của mình sao?” Mạc Du Uyên khổ

sở nhìn anh, nếu không phải do Hạ

Nhược Vũ, Hàn Công Danh cũng sẽ

không từ chối mình, anh của cô cũng

sẽ không đối xử với cô như vậy.

Hạ Nhược vũ mới là nguyên nhân

của mọi vấn đề, không có cô ta thì sẽ

không xảy ra nhiều việc như vậy.

Mạc Thủ Nghiêm nhíu mày hỏi: “Du

Uyên, sao cháu về một mình vậy, không

phải cháu ra ngoài đón người à?”

“Không có ai cả, sau này cũng

không có ai tới, đều do cô ta hại, đầu

do cô ta, ông nội, cháu không muốn

nhìn thấy cô ta nữa”

Mạc Du Uyên dường như vừa bị

điều gì kích thích, tức giận chỉ vào Hạ

Nhược Vũ gào lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy.’ Mạc Thủ

Nghiêm nhìn Hạ Nhược Vũ, ánh mắt

mang theo tia nghi ngờ, sao nhỏ Vũ lại

chọc giận Du Uyên rồi.

Hạ Nhược Vũ biết trong miệng cô

ta nói đến ai, mặc dù không biết vì sao

Hàn Công Danh lại không tới, nhưng

cái nồi này lại chụp lên lưng cô, ngoài

ra cô cũng biết, đây không phải là lúc

nói gì.

“Ông nội, cháu mặc kệ, cháu không

muốn nhìn thấy cô ta” Ánh mắt Mạc

Du Uyên lấp lóe, ngược lại không ngốc

đến mức nói ra tên của Hàn Công

Danh.

Cô không thể vượt qua trình độ

của anh trai mình.

Nhưng không có lý do mà chán

ghét một người là điều không được

phép ở nhà họ Mạc, tối thiểu là không

được nói trước mặt Mạc Thủ Nghiêm:

“Không có phép tắc, lớn như vậy rồi

còn tùy hứng như thế, mẹ cháu dạy

cháu thế nào vậy?”

“Ông nội, ngay cả ông cũng nói

thay cho người ngoài?” Mạc Du Uyên

không dám tin hỏi, trước đây mặc dù

ông nội nghiêm khắc, nhưng đối với cô

vẫn rất chiều chuộng, bây giờ đụng đến

Hạ Nhược Vũ cũng thay đổi rồi.

“Nhỏ Vũ không phải người ngoài,

sau này sẽ là chị dâu của cháu, cháu

dâu nhà họ Mạc.” Mạc Thủ Nghiêm nói.

“Không, cả đời này cô ta cũng

không thể trở thành chị dâu của cháu,

cháu chỉ nhận chị Khánh Huyền thôi,

cháu ghét mọi người.’ Nói xong, Mạc

Du Uyên khóc chạy lên lầu.

Vừa hay Châu Bích Loan bưng một

cái hộp xuống, thấy cô khóc chạy lên

lầu thì lo lắng hỏi: “Du Uyên, ai bắt nạt

con vậy?”

Lúc nói, bà vô tình liếc về phía Hạ

Nhược Vũ ở dưới lầu.

Mạc Du Uyên vì quá đau buồn nên

không để ý đến bà, trên đường đi lên

lầu, trong lòng cô càng thương tâm

hơn vì bị Hàn Công Danh từ chối, đối

với Hạ Nhược Vũ chỉ là giận chó đánh

mèo mà thôi.

Nhưng Châu Bích Loan biết, trong

lòng nhận định đều là do trò quỷ của

Hạ Nhược Vũ gây ra. Bà nắm chặt hộp

trong tay, nói với bọn họ: “Ba, con lên

lầu trước xem Du Uyên thế nào, một lát

nữa lại xuống:

“Đi đi, đứa nhỏ đã lớn như vậy mà

còn không hiểu chuyện”

Mạc Thủ Nghiêm thuận miệng nói

một câu khiến sắc mặt bà đều cứng đờ

Châu Bích Loan biết ông cụ ám chỉ

mình không giáo dục con tốt: “Ba, con

sẽ nói chuyện với nó.”

Cầm đồ trong tay lên lầu, chỉ cần

bà không giao đồ vật ra thì sẽ có cơ hội

giữ nó cho Du Uyên.

“Nhỏ Vũ cháu đừng chê, chúng ta

đi ăn cơm trước.’ Mạc Thủ Nghiêm lại

trở về làm một ông lão hòa ái.

Đọc full tại truyen.one nhé Hạ Nhược Vũ gật đầu

không nói tiếp, thời điểm như này nên giữ im lặng

thì tốt hơn.

Ăn cơm xong, Hạ Nhược Vũ tìm cớ

rồi rời đi, ngồi trên xe, cô bắt đầu

chống cằm suy nghĩ lại: “Mạc Du Hải,

có phải em và người nhà của anh xung

khắc không, mỗi lần em đến, nhà anh

chắc chắn sẽ có một đống chuyện”

“Đừng nghĩ nhiều.” Trên đường trở

về, Mạc Du Hải không cho Tinh Giang

đi theo mà tự mình lái xe.

Hạ Nhược Vũ nghiêng đầu, nhìn

chằm chằm gương mặt anh tuấn của

người đàn ông, ngón tay thon dài đặt

trên tay lái, ông tay áo hơi kéo lại, lộ ra

xương cổ tay, trên đó có đeo một chiếc

đồng hồ đắt đỏ, anh không nói gì, cũng

khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp

ý vui.

Anh có một đôi bàn tay rất ưa nhìn,

trông gầy guộc, ngón tay dài, các khớp

rõ ràng, đầu ngón tay rất mảnh, cũng

có thể vì lý do nghề nghiệp mà móng

tay cũng được sửa lại cho gọn gàng.

Cô không khỏi thở dài trong lòng,

dáng dấp thật đẹp trai, còn không tìm

ra được khuyết điểm, thật quá đáng.

“Mạc Du Hải, em hỏi anh một câu

được không?”

Dù sao còn một đoạn đường nữa

mới về đến nhà.

Mạc Du Hải liếc nhìn vẻ mặt ngốc

nghếch của cô, khóe miệng ừ một

tiếng.

“Vậy em sẽ hỏi.” Hạ Nhược Vũ lập

tức ngồi ngay ngắn, hơi nghiêng về

phía anh một chút: ‘Nhà anh vẫn luôn

như thế à?”

Lúc nhắc đến từ nhà, cô không để

ý rằng ánh mắt của người đàn ông đó

thoáng chốc u ám, nhưng cảm xúc của

anh thay đổi cực kỳ nhanh chóng, khi

cô nhìn sang, Mạc Du Hải đã trở lại

bình thường.

Qua vài giây, thấy anh không đáp,

cho là mình chưa nói rõ ràng, nên hỏi

lại lần nữa: “Kiểu như không khí trong

gia đình anh đều vậy à? Rất kỳ lạ, mà

cụ thể kỳ lạ thế nào em cũng không rõ,

đột nhiên lại quên mất từ đó”

Cô ngẫm nghĩ mà hai đầu lông

mày nhăn lại.

Mạc Du Hải nói thay cô: ‘Lạnh lão.”

“Đúng đúng, chính là lạnh lẽo, vì

sao vậy, nhưng cảm giác mọi người nói

chuyện cũng rất bình thường.” Hạ

Nhược Vũ vừa gật đầu, vừa gõ ngón trỏ

vào thành ghế, biểu cảm nư khẳng định

lời anh.

Một tia ảm đạm lóe lên trong đôi

mắt lạnh lùng sâu thẳm của Mạc Du

Hải, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng hỏi

những gì không nên hỏi.”

Đọc full tại truyen.one nhé Hạ Nhược Vũ bị giọng

nói lạnh lùng của anh làm cho kinh ngạc, nụ cười

trên mặt cũng từ từ cứng lại.

Đúng vậy, cô là ai chứ, dựa vào cái

gì mà đi hỏi việc nhà người ta?

Không nhìn rõ hiện thực, còn mơ

tưởng bước vào lãnh địa của người ta,

bị người ta đánh vào mặt là phải rồi.

Mấy ngày nay ở chung, khiến cô

suýt quên đi thân phận của mình. Ha

ha, chậu nước lạnh này giội xuống

đúng là kịp thời.

“Em biết rồi, xin lỗi, là em nhiều

chuyện.”

Giọng nói lãnh đạm của cô khiến

lông mày anh nhíu chặt lại, nhưng cuối

cùng vẫn không giải thích điều gì.

Trong xe lập tức lâm vào yên tĩnh,

hai người không tiếp tục nói chuyện

nưa.

Hạ Nhược Vũ hạ cửa sổ xe xuống,

gió mát dội thẳng vào, mái tóc buông

trên eo của cô bay múa, bay loạn xạ

trên mặt cô, che đi đáy lòng của cô,

nhìn cảnh sắc nhanh chóng lướt qua

bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại thấy

trống rỗng.

Mùa đông đến sớm sao?