Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 357

Chương 357: Nhẹ dạ

 

Đầu Hạ Nhược Vũ chảy đầy mồ hôi, cô thở nhè nhẹ, như vậy càng khiến cô trồng càng thêm mê người hơn: “Anh Hùng, em muốn nghỉ ngơi một lát.” “Được được, để anh đỡ em vào trong ngồi” Trịnh Hùng sao có thể bỏ qua cơ hội được gần gũi với cô, cả linh hồn của anh ta cũng bị cô câu đi luôn rồi.

Trân Hạ Thu Phương đột nhiên cản lại: “Sao làm phiền anh Hùng được, để †ự em chăm sóc Nhược Vũ cho.” Cô ấy nói xong rồi cũng không quan tâm đến sắc mặt xấu xí của Trịnh Hùng, tự đỡ Hạ Nhược Vũ ngôi trên ghế sofa.

Biểu cảm trên mặt Trịnh Hùng thay đổi liên tục. Người phụ nữ này phá hỏng chuyện tốt của anh ta nhiều lần như thế, đúng là tức chết mà. Nhưng anh ta lại nghĩ hình như Kiều Duy Nam có vẻ rất thích cô gái này, không nể mặt hòa thượng cũng phải nể mặt Phật chứ, thôi bỏ qua vậy.

Nếu còn dám phá thêm lần nữa thì đừng trách anh ta không khách sáo, anh ta cũng không tin răng Kiều Duy Nam sẽ trở mặt với anh chỉ vì một người phụ nữ.

Hạ Nhược Vũ vừa mới ngồi xuống thì cô gái ngôi bên cạnh đã cất giọng nói dịu dàng yếu ớt như nước: “Anh Mạc, người anh ướt rồi, em lau cho anh nhé.

Cô ta nói xong thì rút một tờ giấy trong hộp ra định lau rượu đổ trên người Mạc Duy Hải.

Mạc Duy Hải đang định tránh đi nhưng bồng khựng lại, mặc kệ cô gái cấn thận lau giúp mình.

Cảnh tượng này rơi vào mãt Hạ Nhược Vũ, cô lại nghĩ răng Mạc Duy Hải đang rất hưởng thụ sự hầu hạ của cô gái đó. Vốn dĩ tâm trạng của cô đã được thư giãn một chút nhưng bây giờ trong ngực của cô như bị cái gì đè xuống, được lãm, cô ta lau một hồi, hai người sắp gần nhau như trẻ sinh đôi rồi.

Dù Hạ Nhược Vũ nói hơi lố nhưng đúng là bâu ngực của cô gái kia đã lộ ra gần nửa, bộ dạng lại đáng yêu đến mức khiến đàn ông khó mà nhịn được, ngay cả con gái cũng còn mặc cảm nữa kìa.

Ôi, đàn ông.

Hạ Nhược Vũ bật dậy từ ghế sofa.

Trân Hạ Thu Phương sợ hãi, lắp bãp nói: “Nhược, Nhược Vũ, cậu làm gì thế?” Nếu cứ tiếp tục như thế thì tối nay cô ấy sẽ mäc bệnh tim mất.

Trên mặt Hạ Nhược Vũ không có biểu cảm gì: “Đêm này tôi còn chuyện phải làm với Trịnh Hùng, Thu Phương cậu hiểu ý tôi rồi đúng không. Cậu không cần tới giúp tôi đâu, tôi có thể đối phó được” Hôm nay cô chơi tới mức này cuối cùng là vì điều gì đây, mới đầu chỉ là giận dõi, nhưng bây giờ cô thật sự đã suy nghĩ cấn thận rồi.

Lúc đàn ông thích bạn thì chỉ hận không thể hái trăng sao trên trời xuống cho bạn, lúc không thích bạn thì tiện tay vứt đi thôi, xoay người một cái là bắt đầu trái ôm phải ấp người phụ nữ khác.

Cô cũng chẳng cần phải canh cánh trong lòng một người đàn ông.

Trần Hạ Thu Phương choáng váng, Nhược Vũ có ý gì chứ? Cô ấy lập tức hiểu ra.

“Anh Hùng, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh tâm sự đi, ở đây ồn quá” Hạ Nhược Vũ vén mái tóc dài đến eo, lơ đãng tỏa ra vẻ quyến rũ trí mạng.

Con mặt Trịnh Hùng sắp rớt ra tới nơi, không ngừng nuốt nước bọt: “Nhược Vũ à, lát nữa anh sẽ đi một mình với em, bây giờ mọi người đều ở đây, chúng ta đi thì không hay lãm” Mặc dù mồm anh ta nói vậy nhưng tay đã muốn sờ tay cô, chỉ là tay anh ta còn chưa đụng tới Hạ Nhược Vũ thì anh ta đã cảm nhận được một luồng sát khí hướng về phía mình.

Trịnh Hùng hoảng hốt, nhạy cảm nhìn lại về phía luồng sát khí đó, có điều anh ta nhìn một vòng cũng không phát hiện ra ai.

Nhưng anh ta có thế chắc chăn anh ta không cảm giác sai về luông sát khí này.

“Anh Hùng, anh sao thế?” Hạ Nhược Vũ thấy Trịnh Hùng hốt hoảng nhìn xung quanh thì hỏi.

Cô cũng nghĩ răng Trịnh Hùng định sờ mó mình, ai ngờ anh ta lại hoảng sợ như thế.

Trịnh Hùng nghĩ răng mình gặp ảo giác thôi, ai dám giết anh ta trên địa bàn của anh ta chứ? Anh ta nhìn Hạ Nhược Vũ, nở nụ cười không đứng đăn: “Không có gì đâu, Nhược Vũ, em ở đây đợi anh một chút.” “Nếu anh Hùng không rảnh thì để sau đi, nhưng sau này có lẽ em hơi bận đó.” Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng nói, ý của cô rất đơn giản.

phục dưới đất, đôi vai cô ta run rẩy như một cành cây khô có thể gãy bất cứ lúc nào, dáng vẻ cô ta khóc lóc khiến nhiều người đàn ông ở đó cảm thấy đau lòng.

Nhưng hết cách rồi, thân phận mình còn thấp lãm, không dám nói đỡ cho cô ta.

Trịnh Hùng vần đang nói chuyện với Hạ Nhược Vũ, không để ý đến chuyện xảy ra bên đó, nhưng anh ta thấy säc mặt Mạc Du Hải xấu đi thì vội đi tới.

“Anh Mạc, có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ ngồi bên cạnh Mạc Du Hải đã sợ đến mức choáng váng, không biết mở lời thế nào.

Hạ Nhược Vũ cũng hơi nghi ngờ những không hỏi đến.

Trần Hạ Thu Phương đứng hóng chuyện nãy giờ giải thích cho cô, cô ấy nhỏ giọng nói bên tai Hạ Nhược Vũ: ‘Ái chà, mấy cô gái trẻ bây giờ ai cũng không còn tự trọng nữa rồi, ban nãy cậu không thấy đâu, cô gái này sờ đến đùi của Mạc Du Hải đó.” Cô ấy nhìn ánh mắt của Hạ Nhược Vũ, lập tức nói: “Nhưng cậu yên tâm đi, cô ta không thực hiện được hành động đó, vừa mới đụng vào một chút thì Mạc Du Hải đã nhìn thấu được cô ta, đẩy cô ta ra liền. Ây, đúng là gieo gió gặt bão.” Hạ Nhược Vũ cũng không hiểu sao mình lại muốn thở ra một hơi dài, bạn tốt nhìn thấu tâm trạng mình khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô giải thích: “Chuyện cô ta không sờ được thì có liên quan gì tới tôi đâu.” Trân Hạ Thu Phương nhìn cô với vẻ mặt khó tin, vậy mà bảo không thèm để ý, vừa nghe nói người ta sờ đùi ánh mắt đã khó chịu hết nói nổi.

Cứ giả vờ đi, giả vờ tiếp đi.

Hạ Nhược Vũ không nhìn vẻ mặt trêu chọc của cô ấy, tiếp tục nhìn thẳng.

“Anh này, xin lôi, thật sự xin lôi, Tiếu Hoa không cố ý, xin anh tha thứ cho Tiểu Hoa lần này ạ” Cô gái ngầy người ngồi bên cạnh hoàn hồn, cùng quỷ xuống đất với người phụ nữ đang quỳ gối.

Tiểu Hoa cúi đầu im lặng rơi nước mắt, cô ta không hề giải thích. Cô ta bị quỷ ám nên mới làm thế, không ngờ người đàn ông này lạnh lùng như vậy, đẩy cô ta một cái.

Nhưng trong lòng cô †a vân còn hy vọng, hy vọng người đàn ông này có thể thương tiếc cô ta.

Nhưng không, không có gì cả.

Trịnh Hùng nhìn săc mặt Mạc Du Hải, anh ta lập tức phất tay nói: ‘Mau “Hu hu, tôi không muốn chết” “Khóc lóc cái gì, phiền chết đi được, ra ngoài mau. Trịnh Hùng quát một tiếng, có hai người đàn ông cường tráng đi vào lôi hai cô gái ra ngoài.

Hạ Nhược Vũ không định xía mũi vào chuyện người khác, nếu cô làm như thế thì cô phải chịu hậu quả khôn lường, nhưng mà cô đã mở miệng ra rồi: Khoan đã.” Cô không khỏi tự cảm thán trong lòng một câu, sẽ có một ngày cô bị chính bản thân cô hại vì cái tính nhẹ dạ này.