Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 429

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 429: Mâu thuẫn xuất hiện

 

Mạc Du Hải trở lại công ty, Tinh Giang đã về, đang ở văn phòng chờ anh.

“Cậu chủ, tôi đã tra rõ ràng, tối mai đống hàng hóa kia sẻ lên bờ, có thể khẳng định là từ Nam Á tới, còn về phần người mua là ai, thì chưa có cách tra ra rõ ràng

Năng lực làm việc của Tinh Giang, Mạc Du Hải vẫn rất yên tâm, tin tức anh ta có được đương nhiên rất chuẩn xác. “Ừm, tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi trước đi, có việc tôi sẽ tìm”Tinh Giang nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ, cậu lại muốn một mình đi à?”

Mạc Du Hải khoát tay: “Không, lần này không nên ra tay vội, yên lặng theo dõi đi.”

Tinh Giang đồng ý một tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc.

Đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Hạ Nhược Vũ ở cửa ra vào, vội vàng chào hỏi: “Cô Hạ”

Hạ Nhược Vũ lễ phép cười một tiếng: “Ừm đang bận rộn hả?”

Tinh Giang trả lời: “À, cậu chủ có việc muốn tôi làm, không quấy rầy hai người nữa.”

“Nhược Vũ, anh có lời muốn nói với em” Trong phòng làm việc Mạc Du Hải lạnh nhạt nói.

Hạ Nhược Vũ đi vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau khi đi Lục Khánh Huyền và Tường Vi đến bệnh viện, cô cũng cảm giác được Mạc Du Hải có lời muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác bất ổn.

“Anh muốn hỏi, em hiểu ba mình cỡ nào?” Ánh mắt Mạc Du Hải có chút nhìn về phía xa xôi, hỏi.

Hạ Nhược Vũ không biết vì sao anh đột nhiên đề cập tới ba mình, nghi hoặc nhìn Mạc Du Hải: “Đương nhiên em hiếu, ông ấy là ba của em

Mạc Du Hải lắc đầu: “Nếu như em vốn không hiểu rõ ông ấy thì sao?”

Hạ Nhược Vũ sửng sốt: “Sao có thể? Với cả, anh hỏi em vấn đề này là có ý gì, không phải ba em xảy ra chuyện gì chứ?”

Mạc Du Hải suy nghĩ, nói: “Em chớ lo vội, nếu như, anh nói là nếu như ba em và anh đứng hai phía đối lập nhau, em sẽ lựa chọn thế nào?”

Trong lòng Hạ Nhược Vũ căng thẳng, dường như phát hiện điều bất thường, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh sẽ không vô duyên vô cớ nói với em nhưng điều này, đúng không?”

Mạc Du Hải hơi nhíu mày: “Anh không muốn giấu diếm em, anh tra được ba em dường như có liên quan tới một vài thế lực ngầm, có điều chưa có chứng cứ xác thực, chỉ là muốn em chuẩn bị tâm lý trước.”

Hạ Nhược Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt khó mà tin nối: “Không thể nào, ba em sao có thể liên quan tới những người đó, nhất định là nhầm rồi.”

“Nhược Vũ, anh cũng không muốn để mọi việc biến thành thế này, nhưng nếu là thật thì em sẽ lựa chọn thế nào? Mạc Du Hải trầm ngâm hỏi.

Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên trở nên không vui: “Sao anh lại muốn tra ba của em? Có phải ngay cả em anh cũng không tin không?

“Nhược Vũ, anh không cố ý tra ba của em, là do manh mối cho thấy, ông ấy đúng là thuộc diện bị tình nghi” Mạc Du Hải giải thích.

Trong lòng Hạ Nhược Vũ thấy không thoải mái, nói: “Mạc Du Hải, anh chính là không tin em, em cho anh biết, ba em không phải loại người đó, công ty của em còn có việc, em đi trước đây

Tức giận muốn rời đi, có lẽ vì trong lòng cô rất loạn, có lẽ vì Mạc Du Hải không tin Hạ Minh Viễn, tóm lại là cô rất rối, không muốn ở lại nơi này nữa.

“Nhược Vũ, đừng như vậy, chuyện này còn chưa xác định, anh sẽ mau chóng tra rõ ràng.” Mạc Du Hải nhíu mày đứng dậy.

Hạ Nhược Vũ cũng không quay đầu lại: “Mạc Du Hải, anh quá đáng lắm!” Mạc Du Hải không đuổi theo Hạ Nhược Vũ, nếu như Hạ Minh Viễn thực sự là người mà bấy lâu nay anh truy tìm thì cho dù có phải trở mặt với Hạ Nhược Vũ, cũng phải đưa ra ánh sáng.

Khẽ thở dài một cái, Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ lái xe rời khỏi công ty, biến mất trên đường lớn.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ trưởng đi ra, tháo khẩu trang và găng tay xuống: “Anh Mạc tới rồi”

Mạc Du Hải khẽ gật đầu, hỏi: “Hai người họ sao rồi?”

Bác sĩ vui mừng nói: “Cô Lục Khánh Huyền chỉ bị chút kinh hãi, còn bị thương một vài chỗ ngoài ra, ngoài ra không có gì trở ngại, một cô gái khác cũng may mắn, mặc dù đạn trúng cổ nhưng tránh được động mạch chủ, đưa tới cũng kịp thời, trên cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng”

Mạc Du Hải gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với cô ấy bây giờ không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Anh Mạc, anh cũng là bác sĩ, hẳn là biết khi trung khu thần kinh bị trọng thương, người sẽ lâm vào hôn mê, cô gái kia đang vào giai đoạn này, về phần lúc nào tỉnh, tôi không có câu trả lời chính xác cho anh.”

Mạc Du Hải nhíu mày: “Cô ấy bị thương cỡ nào, đoán chừng lúc nào thì tỉnh?”

“Cô ấy bị đạn bắn, lực đánh vào khiến não bị chấn động nghiêm trọng, tôi nghĩ trong một tuần chưa tính lại được, có điều anh Mạc yên tâm, nếu cô ấy tỉnh, tôi sẽ thông báo cho anh trước tiên.”

Mạc Du Hải gật đầu: “Được, nhớ khi nào cô ấy tỉnh thì báo cho tôi biết.” Mạc Du Hải đi vào phòng cấp cứu, hai giường bệnh được đặt song song.

Sắc mặt Tường Vi tái nhợt, còn lâm vào hôn mê sâu, Lục Khánh Huyền thì cúi đầu ngồi trên giường, dường như đang sợ hãi nghiêm trọng.

Thấy Mạc Du Hải đi tới, ánh mắt Mạc Du Hải sáng lên một chút, nhưng vẫn ôm hai chân, run lẩy bẩy.

“Sao Tường Vi lại tìm được Hạ Nhược Vũ? Có phải do cô không?” Mạc Du Hải nhìn Lục Khánh Huyền, trầm giọng hỏi.

Lục Khánh Huyền ngẩng đầu nhìn Mạc Du Hải, trong mắt đầy vẻ u oán: “Du Hải, anh không tin em à? Sao em lại bản đừng Nhược Vũ chứ?”

Mạc Du Hải cười giễu cợt: “Dựa vào hiểu biết của tôi về cô thì tôi thấy rất có thể”

Lục Khánh Huyền khóc nức nở nói: “Du Hải, thật sự không phải là em, em cũng không biết bọn họ tìm được cách liên lạc với Nhược Vũ từ đâu mà gọi điện lừa cô ấy tới” Sở dĩ cô ta dám nói láo trước mặt Mạc Du Hải là vì cô ta phát hiện ra Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ xảy ra chuyện gì đó, nếu không Mạc Du Hải cũng sẽ không tới một mình.

Mâu thuẫn của hai người, cô ta rất muốn nhìn thấy, nhưng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài.

“Du Hải, anh phải tin em. Không thì anh hỏi Nhược Vũ đi.”

Mạc Du Hải bán tín bán nghi, dường như Lục Khánh Huyền rất kiên quyết, không giống như đang nói láo, nếu không cũng sẽ không bảo Hạ Nhược Vũ đến đối chất.

“Cô nghỉ ngơi chút đi, tối tôi sẽ tới thăm cô. Tinh Giang, tăng cường vệ sĩ, một con muỗi cũng không được bay vào!”

Mạc Du Hải không còn lời nào để nói với Lục Khánh Huyền, dặn dò một tiếng rồi quay người rời đi.