Này Đủ Xa Chưa, Anh Nhớ Em Rồi Đấy

Chương 5: Một chút quá khứ buồn

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoắt một cái Đà Lạt đã vào thu, thời tiết cũng có chút thay đổi nhẹ. Mà có như thế nào thì Đà Lạt vẫn luôn được mệnh danh là thành phố bốn mùa nên con người nơi đây cũng chẳng mấy khi để ý tới việc hiện tại đang vào mùa nào...

Có chăng thì được vài cô bé học sinh hay mơ mộng như Ngọc Thảo là để ý...

Ngọc Thảo hiện tại đang một mình thơ thẩn ngồi trên ghế đá trong công viên... Bộ đồng phục trắng chưa thay, chiếc khăn quàng đỏ chưa tháo, cặp sách dưới chân, trên tay là một chiếc lá khô to bản cùng một bông hoa dại, cô bé cứ yên lặng ngồi đó, hai mắt vô định hướng xa... Thật sự có những lúc cô bé chỉ muốn ở một mình.

Trong mắt mọi người cô bé luôn là một nhân chứng sống của câu nói con nhà người ta, là một học sinh giỏi giang, là một người con ngoan ngoãn... Nhưng mấy ai biết cô bé năng nổ, hoạt bát và đầy năng lượng thường ngày này lại có một tâm hồn vô cùng... u tối.

Thật ra Ngọc Thảo có một tuổi thơ không mấy tươi đẹp... So với những cô bé cùng tuổi, Ngọc Thảo có lẽ đã trải qua nhiều biến cố hơn một chút.

Gia đình Ngọc Thảo thật ra cũng chẳng khá giả gì, mà một gia đình từng sống trong một căn nhà cấp bốn xập xệ, bố mẹ kết hôn lại còn chẳng vì tình yêu thì những áp lực cơm áo gạo tiền cứ như thế mà được phóng đại lên theo từng ngày.

Ngay từ khi biết suy nghĩ thì hình ảnh in sâu trong tâm trí Ngọc Thảo đã là những trận cãi vã đến ẩu đả chảy máu của bố mẹ... Bố cô bé là một người đàn ông nghiện rượu, ông có thể uống rất nhiều, rất nhiều rượu từ sáng cho tới tối. Say rồi thì lại chẳng lười biếng ngủ nghê mà còn rất chăm chỉ thuyết giảng đạo lý với mẹ con cô bé, rất chăm chỉ kiếm chuyện để chửi bới, cãi nhau, thậm chí còn vũ phu mà ẩu đả với vợ. Tới tận bây giờ, hình ảnh bố tát mẹ, đánh mẹ tới mức tay chân, thậm chí là cả cổ và mặt đều rơm rớm máu cô đều nhớ rất rõ. Cô cũng nhớ đêm hôm mưa gió ấy mẹ ôm cô đạp xe hơn 10 cây số về ngoại tủi hờn như thế nào, bị lũ đàn ông vô giáo dục trêu ghẹo giữa đường ra sao...

Cô cũng nhớ cả hình ảnh đêm 30 Tết cây quất lấp lánh đèn bị bố mẹ quật ngã như thế nào, nhớ cả những mảnh vụn bát sành bát sứ nằm ở đâu... Gà cúng bị văng đi đâu, xôi bị dính bẩn ra sao, vương vãi thế nào cô đều nhớ rất rõ.

Nhớ cả những lần bố mẹ cãi nhau, lần lượt rời nhà để lại một đứa trẻ mới 5, 6 tuổi một mình không lo. Cô bé đã phải đói tới mức nào mới hét khàn cả giọng với xin cô hàng xóm một bát cơm thừa...

Nhớ những lần mẹ làm khuya, bố lại tranh thủ bỏ cô ở nhà mà hoà vào những cuộc vui đêm muộn, chén chú chén anh đến mức bạn bè bố phải gọi cô bé ra dìu bố về. Thật sự xấu hổ, một bé gái 6,7 tuổi đã làm cách nào để có thể vừa khóc đến mơ hồ do nghe những lời dè bỉu của mọi người xung quanh vừa có thể dìu một người đàn ông trưởng thành đang say xỉn mắng chửi mình về nhà???

Rồi lớn hơn một chút, lại nhớ những bữa cơm trưa chẳng mấy khi ngon miệng... Xoảng một tiếng, bát cơm trên tay rơi xuống đất, mâm cơm... cũng bị hất đổ. Chai lì tới mức nào mới có thể khiến một cô bé 8 tuổi chứng kiến cảnh ấy mà không khóc nháo? Cô bé chỉ với tay rút ra mấy tờ giấy, lau qua phần nước sốt cà chua trên chiếc áo khoác đồng phục rồi mặc kệ ồn ào mà vào giường thay đồ sau đó lại dùng khuôn mặt bình tĩnh cầm cặp sách đi học sớm...

Dường như với cô bé, chuyện này đã quá mức bình thường. Sự chai lì, vô cảm này không nên xuất hiện trong con người của một bé gái còn đang tuổi ăn tuổi học, tuổi vô tư và hồn nhiên...

Ngọc Thảo cứ như vậy, học cách bỏ ngoài tai những lời bàn tán của hàng xóm, vất vưởng sống qua ngày với những trận cãi nhau không bao giờ có hồi kết. Có chăng thì sau này nhờ có thêm một cậu em trai nhỏ để yêu thương nên Ngọc Thảo mới bớt đi phần nào cái tâm trạng bi quan chứ không thì chắc cô bé đã nghĩ quẩn bao lần rồi.

Nhưng mà thói quen thì vẫn là thói quen,... mỗi lần tan học cô bé vẫn chẳng mấy khi muốn về nhà.

"Ngọc Thảo???"

Tiếng gọi nhè nhẹ đột nhiên vang lên bên cạnh khiến Ngọc Thảo có chút giật mình, cô bé quay người lại thì thấy Tú Linh đang đứng ngay gần đó với vẻ mặt có chút là lạ.

Ngọc Thảo nhích mông sang một bên sau đó vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình, nói:

"Sao còn chưa về thế vợ yêu? Tới đây làm gì? Thôi lại đây ngồi đi."

Tú Linh chống xe đạp cạnh đó rồi ngồi xuống, mệt mỏi gục vào vai Ngọc Thảo, thở dài:

"Cậu ấy vẫn chưa trả lời chồng sao? Câu hỏi có thích vợ hay không ấy."

"Ừm, chưa trả lời. Nhưng vợ yên tâm đi, cậu ta chắc chắn cũng có gì đó. Theo kinh nghiệm đọc ngôn tình của chồng thì con trai rất dứt khoát, nhưng nếu người con trai đó đã ậm ờ không biết liệu bản thân có thích người con gái kia hay không thì tức là trong lòng cậu ta cũng có một chút gì đó... gọi là hảo cảm, gọi là đặc biệt hơn những cô gái khác."

"Thật á?" - Tú Linh hồ nghi.

"Tất nhiên là thật rồi. Nếu không tin vợ cứ thử hỏi cậu ta xem là cậu ta có thích chồng hay không. Chắc chắn cậu ta sẽ rất dứt khoát mà trả lời là không vì cậu ta chả có chút xíu tình cảm đặc biệt nào với chồng cả. Còn với vợ thì lại khác đó."

Tú Linh không nói gì chỉ cụp lại mi mắt, cô bé thật sự còn quá nhỏ để nói đến chuyện tình cảm này, cũng còn quá nhỏ để phải cảm nhận những buồn vui sướng khổ của tình yêu... Có phải cô bé đã sai rồi không?

Ngọc Thảo khe khẽ thở dài, yêu đương thật là mệt mỏi, cô bé sẽ chẳng dính dáng đến mấy chuyện yêu đương nhảm nhí này đâu. Vì kể cả không có mấy thứ tình cảm kì quặc kia thì cuộc sống của cô cũng quá đủ loạn rồi. Quá đủ áp lực cho một ngày.

—-

Ngày hôm sau, ông mặt trời vẫn tỉnh giấc sớm, nắng vẫn rơi và học sinh thì vẫn phải đi học...

Ngọc Thảo vẫn mang bộ dạng vui tươi tưng tửng của mình tới trường, vẫn luôn như vậy, không bao giờ để ai biết cảm xúc thật của bản thân. Dù hôm trước có xảy ra chuyện gì thì hôm sau đi học, nụ cười vẫn không bao giờ tắt trên môi. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng sau từng ấy chuyện cô bé hiểu rất rõ là nếu không thể cười, không thể tự khiến bản thân trở lên vui vẻ thì chắc chắn không thể sống tiếp được...

Và đương nhiên cô bé sẽ chẳng từ bỏ việc bám theo Tuấn Trường và hỏi mấy câu ba lăng nhăng như "Ông có yêu Tú Linh không?" hay "Ông thấy Tú Linh có xinh không, có tốt không?" và "Ông có muốn tiếp tục làm bạn với Tú Linh không?"... Nói chung là Ngọc Thảo vẫn vô cùng nhiệt tình với trách nhiệm bà mai của mình.

Nhưng mà tên Tuấn Trường này lại vô cùng lì lợm, lì nhất trong số tất cả những thằng con trai mà Ngọc Thảo biết. Tuy mới 9, 10 tuổi thôi nhưng sự nghiệp mai mối của Ngọc Thảo đã tiến triển vô cùng tốt rồi. Trước khi nhận nhiệm vụ giúp đỡ Tú Linh tán đổ Tuấn Trường lần này thì cô bé cũng đã từng giúp đỡ thành công cho hai đôi bạn của mình rồi. Mà dù trước kia gặp phải người cứng đầu như thế nào thì cô bé cũng chỉ giải quyết một tháng là xong... Nhưng bây giờ... cũng đã hơn một tháng cô bé bám theo tên Tuấn Trường đáng ghét này rồi đấy. Cô bé rất mệt rồi có biết không hả? Còn cậu ta dường như lại... rất vui???

Lại một lần nữa để mất dấu Tuấn Trường trên đường về, Ngọc Thảo khom người thở dốc, cả khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đỏ ửng lên làm nền cho cả đống mồ hôi chảy dài. Cô bé hậm hực đá mạnh viên đá nhỏ dưới chân, quát:

"Tốt nhất là đừng để tôi bắt được ông, tên xấu xa."

Thật sự nhiều lúc Ngọc Thảo chỉ mong sao Diêm Vương ca làm việc thêm giờ, thu nạp luôn cái tên lì lợm Tuấn Trường kia đi cho khuất mắt. Thật chẳng hiểu sao cô vợ xinh đẹp của cô bé lại thích tên này tới vậy. Hôm trước còn khóc đến hai mắt đỏ hoe làm cô đau hết cả tim gan phổi phẻo.

Với lại cái thứ gọi là tình yêu này thú vị tới vậy hả? Tự nhiên đang yên đang lành lại đi đâm đầu vào thích với chả nhớ một người nào đó rồi chịu bao nhiêu là khổ sở với đau buồn không mệt à? Mấy người có tình yêu đều hâm hết cả rồi. Lý tưởng của Ngọc Thảo sau này chính là trở thành một phú bà độc thân tận hưởng cuộc sống tự do tự tại, không vì ai mà cười, cũng chẳng vì ai mà khóc.

Với lại tính ra cô bé mới 10 tuổi chứ lớn gì đâu mà yêu với chả đương, giờ á, chú tâm vào học hành mới là việc cô bé nên làm nhất.

Ngọc Thảo hừ một tiếng rồi tìm đại một góc nhỏ ven đường ngồi nghỉ chân. Nóng chết cô bé rồi. Vốn dĩ đang cáu giận nhưng đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp nhoẻn miệng cười tươi, hi hi ha ha chào hỏi cô.

"Chồng yêu ơi, chúng ta cùng về không?"

Nhã Phương hơi khom người, xinh đẹp vén lại hai bên tóc mai. Hình ảnh này lại khiến cho trái tim Ngọc Thảo đập nhanh mất một nhịp... Thật xinh đẹp quá mà! Khuôn mặt này, mái tóc này, cả ánh mắt cùng nụ cười,... tất cả đều khiến Ngọc Thảo thêm yêu cô vợ Nhã Phương của mình. Tức giận gì đó đều tan biến sạch, Ngọc Thảo bật dậy, phủi phủi mông, nói:

"Ừm. Chồng cùng về với vợ. Vợ yêu của chồng xinh đẹp thế này chồng nào dám để vợ về một mình. Lỡ có tên nào cướp mất vợ của chồng thì sao đây."

Nhã Phương đánh nhẹ một cái vào vai Ngọc Thảo:

"Chồng lại bắt đầu trêu vợ rồi. Chồng chỉ sợ bị cướp mất Tú Linh chứ làm gì sợ mất vợ đâu."

"Ơ hay..." - Ngọc Thảo đanh mặt - "Vợ nào mà chả là vợ, chồng đều không muốn ai cướp mất các vợ của chồng."

"Nỡm ạ."

Ha ha ha... Trẻ con mà, vui vẻ chút mới tốt!