Này người, người nợ tôi một tấm chân tình!

Chương 3

Lại là một thành phố khác, lại là một khu vực mới. Nó thực sự như một cái con gì đó lạc giữa một rừng toàn là nhà với chợ vậy. Quê nó không có như thế, và đại học thì sau này không còn quan trọng với nó nữa. Cầm tờ hướng dẫn vào trường mới trên tay, nó ngán ngẩm đi theo chỉ dẫn, chỉ vờ vịt lộ ra sự vui vẻ và nhanh nhẹn theo các bạn để không bị lạc mất, chứ nó thì cũng không đến nỗi hào hứng như thế. Dẫu sao cũng là sinh viên lớn rồi. Lần đầu còn không biết giả vờ chứ lần sau là biết ngại và buồn rồi đó.

Bị đẩy đi làm thủ tục, nó không vui lắm. Sau này, ở thêm hai năm ở đây, đâm ra nó lại nhớ về những kỉ niệm cũ, không buồn, không vui, nhưng nhớ, và thèm. Hiện tại, nó thấy bản thân trống rỗng và màu mè quá, có gì đó không còn thật nữa.

- Thu Thiên!

Không còn thầy cô nào gọi nó thân thiết như thế nữa.

Không có bạn bè nào nhớ đến nó như ngày xưa.

Chỉ còn hàng cây xào xạc, xào xạc xem ra là gợi chút kỉ niệm. Và cái tên Thu Thiên, thật chẳng lấy gì làm quan trọng bằng tấm bằng giỏi, bằng cuộc đua thành tích mà bất cứ ai cũng ham muốn nó cho cái lần đại học "đầu tiên" của cuộc đời.