Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 1

Tháng mười ở Giang Thành nhiệt độ vẫn rất cao. Bạn cùng bàn — Quý Ngâm Thu tranh thủ giải lao giữa giờ chạy đến căn tin mua hai lon Sprite. Chạy đi chạy về, trên trán cô đã chảy đầy mồ hôi.

Cô đưa một lon Sprite cho Vọng Thư, cầm cuốn sách tiếng anh của mình đưa lên quạt.

“Nóng quá!”

“Bây giờ đã tháng mười rồi, tại sao mình vẫn cảm thấy đây là mùa hè nhỉ?”

Ngón tay Vọng Thư búng vào lon Sprite, giọt nước theo ngón tay chảy vào trong lòng bàn tay cô, cảm giác rất mát lạnh.

Cô lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, cứ như là ở mùa hè.”

Hai chữ “Mùa hè” phát ra từ miệng cô, khiến cô không chú ý liền nhớ đến một người.

Nhớ đến đêm huấn luyện quân sự cuối cùng, cậu ở sân bóng rổ né trái tránh phải, vòng qua hai huấn luyện viên. Nhảy lên, vươn vai, hơi ngửa ra sau đem bóng ném ra ngoài.

Chiếc áo ngắn tay kém chất lượng không thể che dấu bờ vai và những đường cong tuyệt đẹp của cậu

Nhẹ nhàng tiếp đất, cậu lập tức xoay người chạy đến đập tay với đồng đội. Lông mày và nụ cười của cậu mang đến cho mọi người một loại năng lượng, rất dễ lây lan.

Xung quanh vang lên những tiếng reo hò. Vọng Thư nhấp một ngụm Sprite mà huấn luyện viên chuẩn bị, bọt khí mát lạnh nổ tung trong miệng, hoà vào nhịp tim khiến người khác có cảm giác sảng khoái, rồi nhanh chóng biến mất, không còn chút dấu vết nào.

Đó là cảm giác lúc ấy của Vọng Thư.

Nhiệt huyết, sôi nổi, giống như là dấu chân trên tuyết, không thể giữ lại được.

Từ đó, Vọng Thư thích uống nước ngọt lạnh.

Lại không nghĩ đến sau khai giảng không bao lâu, cô lại gặp cậu ở trong văn phòng chủ nhiệm.

Lớp trưởng lớp bên cạnh, Lăng Việt.

Nghe thấy thầy giới thiệu, cậu một tay đút túi quần, quay đầu chào hỏi với Vọng Thư: “Mình là lớp trưởng lớp thực nghiệm một — Lăng Việt. Chào bạn, lớp trưởng lớp thực nghiệm hai.”

Giọng nói của cậu trầm thấp và nhẹ nhàng, âm cuối hơi cao lên làm cho Vọng Thư cảm thấy hai chữ “Lớp trưởng” đều có một cảm giác ái muội khác.

Trong nháy mắt tay chân cô luống cuống. Một lúc sau, cô vội vàng nói: “À, chào bạn, mình là Vọng Thư.”

Lăng Việt cười rồi quay người lại.

Vọng Thư ra khỏi văn phòng thì liên tục nhớ đi nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình.

Biểu hiện của mình có quá cứng nhắc và xấu hổ không?

Có phải giọng điệu cậu lạnh nhạt hơn là vì mình phản ứng lại chậm đúng không?

Mình còn thêm từ “À” vào nữa, đúng là ngớ ngẩn nhỉ?

Tại sao mình chỉ nói “Mình là Vọng Thư” nhỉ? Lúc ấy có thể nói một câu khác mà.

Như vậy có thể nói thêm một câu với cậu ấy.

Cô hối hận như một đứa bé đánh mất đồ chơi của mình.

Vọng Thư nâng cằm, nhanh chóng ấn nắp bút —— Cho dù bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy hối hận, rõ ràng là cô có thể biểu hiện tốt hơn một chút.

Nhưng mà ——

Lớp trưởng lớp thực nghiệm một — Lăng Việt, lớp trưởng lớp thực nghiệm hai — Vọng Thư.

Nghe có chút quen tai.

Quý Ngâm Thu bên cạnh đang quạt hỏi: “Vọng Thư, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

Vọng Thư dùng mu bàn tay che mặt: “Chắc là do trời nóng quá đó.”

Nghe vậy, Quý Ngâm Thu lại gần, thay đổi tay cầm cuốn sách, quạt cho cô, gió thổi đến làm cho tóc mái Vọng Thư khẽ bay bay.

Lại mấy ngày sau, lớp trưởng lớp tiếng anh bên cạnh đứng trước cửa nói: “Lớp trưởng lớp hai, thầy Cát bảo cậu đến văn phòng nhận sách bài tập tiếng anh mới!”

Vọng Thư nghe thấy vậy liền đến văn phòng. Đến rồi mới phát hiện sách bài tập rất dày. Cả bốn mươi cuốn sách xếp thành một chồng, vừa cao vừa nặng. Cô duỗi thẳng tay và lấy cằm giữ chúng.

Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ chính là giáo viên tiếng anh — Cát Dĩnh. Thấy cô đem sách có chút khó khăn, lo lắng nói: “Em cứ đem trước một nửa đi, phần còn lại buổi chiều thầy mang qua.”

“Không có gì, mấy việc này em làm quen rồi ạ.”

Giáo viên cùng văn phòng nở nụ cười, trêu chọc học sinh ưu tú đến đây làm việc: “Đây là Versailles trong truyền thuyết sao?”

Vọng Thư ngại ngùng ra khỏi văn phòng. Nhưng đi đến ngã rẽ ở cầu thang cô lại đụng phải ai đó, cô cảm giác được cạnh giấy sắc bén cọ vào tay cô, hơn một nửa sách đều rơi xuống mặt đất, văng tứ tung.

“Thực sự xin lỗi.” Cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì người bị đụng trúng đã lập tức xin lỗi. Là một giọng nói rất quen thuộc, nó khiến cho tim Vọng Thư đập nhanh hơn vài nhịp.

“Không sao.” Cô ngẩng đầu lên nhìn rồi lại hấp tấp nhặt những cuốn sách.

Là Lăng Việt.

Thực sự là cậu ấy.

Dáng người cao ráo, bả vai rộng, trên trán và cô còn có một ít mồ hôi, lông mày và sóng mũi cũng rất rõ, ánh mắt của cậu lại có hiện lên vẻ cô độc của một người thiếu niên.

Có lẽ cậu ấy mới vừa học tiết thể dục. Bởi vì ở gần nên cô cũng có thể cảm nhận được sức nóng trên người cậu ấy.

Đối phương cũng vội vàng ngồi xổm xuống, đem chai nước trong tay đặt sang một bên, giúp cô nhặt sách.

Sau khi nhặt xong tất cả thì cậu ôm sách đứng lên, bởi vì dùng sức nên cách tay hơi phồng, ngón tay màu trắng, mu bàn tay nổi lên một ít gân xanh.

Vọng Thư cảm thấy những đường gân đó rất gợi cảm.

Cô hồi phục tinh thần, đem ánh mắt di chuyển lên chân mày của cậu, tránh đi ánh mắt thâm thúy của cậu ấy, giọng nói không để lộ bất cứ cảm xúc gì: “Không sao đâu, đưa cho mình đi.”

Cậu nam sinh trước mặt lùi về phía sau, dùng cằm bảo cô chú ý tay mình:

“Để mình cầm cho.”

“Tay cậu mới bị xước, có đau không?”

Lúc này Vọng Thư mới phát hiện trên tay mình có hai vết cắt đỏ dài, hơi sưng lên, còn hơi rỉ máu trên làn da trắng của cô, đúng là hơi nổi bật.

“Không sao, không đau.” Cô còn ngu ngốc ấn vào một cái, hừ khẽ một tiếng, đúng là có chút đau.

Gương mặt Lăng Việt lại còn mang một chú ý cười: “Cậu ngốc sao, sao lại ấn vào?”

Vọng Thư cảm thấy toàn thân cậu ấy như sáng hẳn lên.

“Không sao, cậu có thể đưa mình một nửa, chồng sách hơi nặng.”

Vọng Thư cảm thấy mình chính là một cái máy đọc, đã lặp lại ba bốn lần không sao rồi.

“Được rồi.” Lăng Việt cảm thấy cô ấy có chút khách sáo với mình vì thế nên đem sách bài tập dựa vào lan can. Dùng một bàn tay lấy đi ba quyển sách đầu tiên rồi đưa cho cô: “Muốn cảm ơn mình thì giúp mình nhặt chai nước dưới đất.”

Một tay Vọng Thư nhặt lấy chai nước trên mặt đất, một tay dùng để ôm lấy ba quyển sách, một bước theo sau cậu ấy.

Chờ đến ngã rẽ, người phía trước còn dừng lại chờ cô.

Nhìn thấy cậu nghiêng đầu nhìn mình, trong lòng Vọng Thư lại rối lên như bị ngâm mình trong Sprite, vừa ngọt ngào vừa sảng khoái.

Tại sao cậu ấy lại tốt như vậy?

Chờ đến phòng học, Lăng Việt đi vào đặt sách lên trên bàn giáo viên, nhận lấy chai nước, lại hỏi cô một lần nữa: “Tay cậu không có sao chứ?”

Vọng Thư lắc lắc đầu.

Cậu ấy về lại lớp học của mình.

Phát xong sách rồi về lại chỗ của mình, Quý Ngâm Thu hào hứng lại gần: “Oa, tại sao Lăng Việt lại đẹp trai như vậy?”

“Tại sao lúc trước mình không chú ý đến.”

“Còn rất tốt bụng! Giúp cậu cầm sách, chỉ để lại cho cậu đúng ba cuốn sách thôi đấy!”

“Đúng vậy.”

Cô ấy nói càng lúc càng nhanh, Vọng Thư chỉ kịp trả lời một câu, cũng không biết là cô đã trả lời câu nào.

Nhưng mà Quý Ngâm Thu lại không chú ý đến, tiếp tục nói: “Mình tuyên bố, từ nay cậu ấy sẽ trở thành nam thần mới của mình!”

“Thật sự rất đẹp trai, giống như một người đẹp trai phúc hắc, đúng là tuyệt thế Alpha mà!”

Cậu ấy rất thích đọc tiểu thuyết, thường xuyên nói ra một số từ CP mà Vọng Thư không hiểu lắm.

Nhưng mà Vọng Thư đối với từ này cũng chỉ im lặng đồng ý.

Lăng Việt đẹp trai không phải là kiểu thanh tú. Là một cậu thiếu niên pha trộn giữa gợi cảm và dịu dàng, hoàn toàn không giống những cậu thiếu niên xung quanh.

“Vậy thì xem cậu ấy có thể làm nam thần của cậu trong bao lâu!”

Nam thần của Quý Ngâm Thu đúng là hơi nhiều, từ giới giải trí đến hiện thực, từ nhân vật trong phim cho đến trong sách.

Hơn nửa chỉ yêu thích có ba phút, nhìn đủ sắc đẹp rồi thì thoát fan, không có một chút lưu luyến.

Quý Ngâm Thu cũng hiểu rõ bản thân, cô cũng nghiêm túc nói: “Mình cảm thấy ba ngày thì dài quá, có lẽ sẽ kiên trì đến hết ba bữa cơm, trừ khi cậu ấy có bạn gái để mình tiếp tục đu CP.”

Lăng Việt chắc là chưa có bạn gái.

Vọng Thư chóng cằm nhìn cô cười: “Vậy cậu cảm thấy ai là người có thể tạo CP với cậu ấy?”

“Phong cách lạnh lùng không dễ đến gần hoặc là chị gái gợi cảm! Cũng có thể là em gái ngọt ngào đáng yêu!”

“Ha ha ha cậu tào lao thật!”

Khoé miệng Vọng Thư dần cứng lại, cô cảm thấy mình cũng không có điểm nào giống với ba phong cách này nhưng lời của Quý Ngâm Thu nói có thể là ý kiến của mọi người.

“Cũng có thể là một học bá thu liễm tính tình!” Quý Ngâm Thu nhỏ giọng bổ sung, sau đó nhìn thấy Vọng Thư che miệng cười, cũng không biết vì sao.

Vọng Thư cũng không nghe rõ cậu ấy lẩm bẩm cái gì, cảm thấy rất kỳ quặc.

“Này, sao tay cậu lại bị xước rồi? Không lẽ là do lúc mang sách sao?” Người vừa rồi mới đùa giỡn bây giờ lại cau mày lo lắng.

“Đúng vậy, mới bị cọ, chắc qua hai ngày là hết thôi.”

“Lần sau cậu đến văn phòng lấy bài tập có thể gọi mình đi chung.”Quý Ngâm Thu thấp giọng nói: “Như vậy thì mình cũng có thể nhìn thấy thầy Thẩm đẹp trai của mình.”

“Hạnh phúc quá!”.

Thầy Thẩm là thầy dạy hoá trong trường, hiện tại đang dạy lớp mười hai. Không chỉ có năng lực dạy học mà nhan sắc của thầy ấy còn đỉnh của chóp!

“Biết rồi!” Vọng Thư biết cậu ấy sợ xấu hổ nên đi theo cô, tìm một cái cớ cho yên tâm.

Trong thời gian nghỉ trưa, mọi người đều chống cơn buồn ngủ mà cố gắng ôn tập. Vọng Thư vừa mới giải xong một đề vật ký, cửa sổ bên cạnh cũng nhẹ nhàng đẩy ra.

Vài người ngồi kế bên cửa sổ cũng quay sang nhìn, nhìn thấy Lăng Việt đang đứng bên ngoài.

Lưu Bác Văn ngồi sau Vọng Thư ngạc nhiên hỏi: “Lăng Việt, mày tới tìm t…Vọng Thư sao?”

Nói đến một nửa lại nhìn thấy động tác của Lăng Việt nên cậu nhanh chóng sửa lại lời nói.

Quý Ngâm Thu ở dưới bàn đá ba cái vào Vọng Thư, qua tần suất và sức mạnh thì Vọng Thư cũng biết cậu ấy có bao nhiêu ngạc nhiên và hưng phấn trong lòng.

Những người ăn dưa đột nhiên phát hiện, câu chuyện tình yêu ngọt ngào lại xuất hiện bên người mình.

Trong lòng Vọng Thư bây giờ rất hưng phấn.

Tác giả có chuyện nói:

Đây là một câu chuyện tình yêu trẻ con, chua chua ngọt ngọt vườn trường yêu thầm!

Bối cảnh là kì thi đại học ở Giang Tô, bốn nhóm nhỏ nên cũng không ảnh hưởng đến việc đọc.