Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 44

Bởi vì không có kinh nghiệm hẹn hò, nên Vọng Thư – người có thói quen chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ – đã đặc biệt khiêm tốn đi tìm Quý Ngâm Thu thỉnh giáo vấn đề “Trai gái lúc hẹn hò có thể đi chơi ở đâu, làm chuyện gì”.

Mẫu người FA như Quý Ngâm Thu dù cũng không có kinh nghiệm tương tự, nhưng cô vẫn tràn đầy tự tin: “Đi xem phim! Ăn tối! Đi công viên giải trí!”

“Trong tiểu thuyết với phim cũng hay làm như vậy!”

Vọng Thư trầm ngâm: “Nghe cũng bình thường, không có gì lạ hết.”

“Làm sao,” Quý Ngâm Thu ở đầu dây bên kia phát ra tiếng cười quái dị, “Vậy cậu có muốn làm chuyện kích thích hơn không?”

Đột nhiên trong đầu Vọng Thư hiện lên nụ hôn vội vàng hơn một năm trước, lúc đó cô đang có tâm sự nặng nề, chỉ nhớ môi Lăng Việt vừa mềm vừa nóng bỏng, chạm vào như thạch mềm vậy…

Cô chợt bụm kín gò má đang nóng lên của mình, ép bản thân không được suy nghĩ về nó nữa: “Đâu có đâu có.”

“Nói về mấy đề xuất của cậu trước đi.”

“Thì…” Quý Ngâm Thu nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết mình từng đọc, cô nàng chợt nhận ra mấy tình tiết hiện lên đầu tiên trong đầu mình là những nội dung không thể miêu tả được, cuối cùng cô đành nói giảm nói tránh, thuận miệng khoác lác: “Thì đi coi phim tình cảm, trong bầu không khí mập mờ hôn một cái lên bàn tay bé nhỏ sẽ làm tăng mức độ tình cảm của đôi bên.”

“Ăn cơm thì anh đút em, em đút anh, ngọt ngào như mật ấy.”

“Đi công viên giải trí thì để Lăng Việt gắp gấu bông giúp cậu, nhìn trúng con nào thì gắp con đó, lãng mạn biết bao.”

Vọng Thư cảm thấy là lạ, nhưng vẫn quyết định ngày mai sẽ đến trung tâm thương mại Rainbow ăn cơm trước, sau đó đến khu trò chơi điện tử ở tầng thượng, cuối cùng là đi xem phim.

10 giờ 50 phút ngày hôm sau, cô đến cổng Rainbow sớm mười phút, từ xa cô đã nhìn thấy Lăng Việt mặc áo T-shirt màu trắng đơn giản và chiếc quần jean xanh nhạt, tay đút túi quần đứng bên ngoài cổng. Mặt trời chói chang mang theo nhiệt độ nóng bức, khiến mái tóc ngắn của cậu trông như bị cháy nắng.

Vọng Thư chạy nhanh tới: “Lăng Việt!”

Bạn trai bị gọi tên chợt ngẩng đầu, cậu tiến lên hai bước, rút tay ra khỏi túi quần: “Vọng Thư.”

Hôm nay Vọng Thư mặc áo sơ mi kiểu Pháp màu xanh nhạt, phối với đôi giày nhỏ màu trắng và một chiếc túi cùng màu. Tay trái cô che trán để tránh nắng, tay phải thì đeo quai túi, trông cô lúc này vô cùng dịu dàng: “Sao anh không vào trong chờ, bên ngoài nóng lắm.”

Lăng Việt thản nhiên: “Muốn mau chóng nhìn thấy em.”

Vọng Thư có hơi mắc cỡ nhưng không kiềm được khẽ cong môi.

Cô thả tay trái xuống: “Đi thôi, vào trong nào.”

Vừa nói xong, đang tính nhấc chân đi vào thì người đứng bên phải lại không nhúc nhích, tầm mắt nhìn xuống lướt qua tay cô.

Vọng Thư lập tức hiểu chuyện gì rồi.

Đầu tiên cô mất tự nhiên hắng giọng một tiếng, sau một hồi mới thả tay phải xuống bên người.

Nhưng cái người kế bên lại chậm chạp không có chút động tĩnh nào hết.

Cái quái gì vậy?

Vọng Thư không muốn để ý đến cậu nữa, chuẩn bị đi vào trong thì lại nghe thấy Lăng Việt thấp giọng hỏi: “Nắm tay không?”

Giống như ngày ấy vậy, nắm tay rồi lại ngọt ngào hôn môi.

Vọng Thư nhắm mắt lại, thấy vừa ngượng vừa tức.

Cái người này, nắm tay mà còn phải hỏi hả?

Cô ngoài lạnh trong nóng trợn mắt nhìn cậu: “Muốn nắm thì nắm, hỏi gì mà hỏi.”

Vừa dứt lời, đã có một bàn tay ấm áp không thể chờ được nắm lấy tay phải Vọng Thư, năm ngón tay đan lấy tay cô một cách thân mật. Lăng Việt nhích lại gần, hai cánh tay áp sát vào nhau: “Đi thôi, bạn gái.”

Hai người muốn đi ăn món cá hấp nồi đá của quán kia, nhưng khách đang xếp hàng còn rất nhiều, phải chờ khoảng bốn mươi năm mươi phút.

Cuối cùng hai người lấy số, rồi lên khu trò chơi trên tầng thượng giết thời gian.

Khi còn nhỏ Vọng Thư bị Hà Nguyệt quản rất nghiêm, sau này lớn rồi cũng không còn thấy hứng thú với khu trò chơi nữa. Vậy nên ngoại trừ máy gắp thú bông từng chơi với Quý Ngâm Thu trên lề đường ra thì cô không biết chơi bất kỳ máy game nào khác.

Lăng Việt cũng rất ít khi tới chơi, nhưng dù gì cậu cũng biết phải đi đổi xu trò chơi trước.

Cậu cầm một chồng xu leng keng leng keng, hỏi Vọng Thư: “Em muốn chơi gì?”

Vọng Thư nhìn cái nào cũng lạ, không quen lắm: “…Chơi đại đi?”

Thế là hai người thử một vòng bắt đầu từ cửa ra vào, máy đánh bài, máy nhảy, máy câu cá, lái motor ảo…Tất cả đều tay trắng ra về.

Dưới ánh nhìn kiêu ngạo “Cái này mà cũng không chơi được” của học sinh tiểu học bên cạnh, lần đầu tiên hai con người xuất sắc thấu được cảm giác của câu nói “I’m fine”.

Khi tới lượt chơi máy ném bóng rổ, Lăng Việt lập tức như tìm được chốn về hạnh phúc, cậu tiện tay cầm trái bóng lên ném, trái nào trái nấy đều trúng đích. Mấy đứa bé trai đang đứng đằng sau xếp hàng chờ chơi liên tục hô lên “Wow”, nghĩ rằng cậu còn giỏi hơn cả Ultraman.

Vọng Thư nghe mấy lời khen ngợi kỳ quái đó thì không nhịn được cười.

Tới lượt thứ tư còn lại 18 giây, Lăng Việt vừa định vung tay ném bóng thì động tác lại dừng một lúc, nghiêng đầu nói với Vọng Thư: “520, tặng em.”

Vọng Thư quay đầu nhìn mới thấy số điểm chính xác là 520 điểm.

Bởi vì đã quen nhau, những con số bình thường này lại trở nên đặc biệt đối với cậu.

Cô chụp hình bảng điểm số lại bằng điện thoại rồi nắm lấy tay Lăng Việt: “Cảm ơn nha, bạn trai.”

Hai người tiếp tục đi vào trong, phát hiện trong góc bày một hàng máy gắp thú bông khác nhau, trong đó có một máy toàn là thú bông khủng long nhỏ màu xanh lá cây. Mắt Vọng Thư sáng lên, vô thức lắc lắc tay Lăng Việt, nghiêng đầu nhìn cậu.

Lăng Việt bị động tác làm nũng vô thức của cô dỗ cho mát lòng mát dạ, dắt cô sang bên đó: “Muốn khủng long nhỏ?”

“Anh gắp một con cho em.”

Vọng Thư cầm điện thoại và xu trò chơi giúp cậu, đứng kế bên nhìn con khủng long nhỏ bị kẹp cổ từ từ gắp ngược lên trong ô tủ kiếng.

Sau mười phút, hết sạch xu.

Hai tay Vọng Thư trống trơn.

Lăng Việt hắng giọng một tiếng: “Chỗ kinh doanh này chỉnh móc gắp lỏng lẻo quá.”

Vọng Thư nói sâu xa: “Quý Ngâm Thu có nói, nam chính trong mấy tiểu thuyết và phim truyền hình đều gắp một phát là trúng.”

Câu này còn chưa có ý hạ thấp lắm đâu.

Lăng Việt không phục: “Em cũng đâu có thích mấy nam chính đó.”

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Em thích anh.”

Vọng Thư xấu hổ kéo cậu ra ngoài.

Lăng Việt vẫn cố truy hỏi tới cùng: “Phải không?”

“Em thích anh.”

“Vọng Thư thích Lăng Việt.”

Lỗ tai Vọng Thư đỏ bừng đẩy thẳng cậu vào tường, rồi lấy tay che miệng cậu lại.

Sau đó cô lại đụng trúng ánh mắt ngập ý cười của cậu, nó như một vùng hồ sâu thẳm, khiến cô không thể cưỡng lại mà say mê đắm chìm vào nó.

Lăng Việt kéo tay cô xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng điệu dịu dàng: “Lăng Việt thích Vọng Thư, Vọng Thư thích Lăng Việt.”

“Đúng không?”

Tim Vọng Thư đập loạn xạ, bất giác dụi dụi vào ngực cậu, cuống quít gật đầu.

Lăng Việt xoa đầu cô, cực kỳ tự nhiên chụt một cái vào môi cô: “Ngoan.”

Vọng Thư bốc cháy rồi.

Tròng lòng bùng lửa, ngoài mặt cũng hừng hực.

Cô vòng tay ôm lấy Lăng Việt, chôn mặt vào cổ anh chơi xấu không chịu buông ra, làm Lăng Việt phải dỗ dành cô một lúc lâu.

Cũng chính vì vậy nên cô không nhìn thấy hai tai đỏ au của Lăng Việt.

“Được rồi, chúng ta xuống lầu thôi, cá hấp nồi đất còn 3 bàn nữa là đến tụi mình rồi.”

Lúc đi ngang qua KFC, Vọng Thư chợt muốn ăn kem ốc quế giòn rụm của nó.

Lăng Việt có hơi phản đối: “Ăn ít đồ lạnh thôi.”

“Nhưng hôm nay em chưa ăn mà.” Lúc trước chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi tuyển sinh đại học, vì để phòng ngừa cơ thể xảy ra vấn đề gì ảnh hưởng tới việc học, nên Vọng Thư thậm chí còn không uống Sprite lạnh.

“Được rồi.” Lăng Việt không cưỡng lại được ánh mắt khẩn cầu của Vọng Thư, liền dắt cô đi chọn món.

“Anh muốn ăn không?” Vọng Thư hỏi cậu.

Lăng Việt lắc đầu.

Vọng Thư cắn một miếng kem ốc quế, cảm nhận độ lạnh và vị ngọt chậm rãi tan ra trên đầu lưỡi, lập tức cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.

“Anh không ăn thiệt hả?” Cô ăn hai miếng nhỏ, không hiểu sao lại có người không thích ăn kem.

Ánh mắt Lăng Việt dời từ cây kem sang đôi môi đỏ mộng vì lạnh của cô: “Để anh nếm thử xem.”

Vọng Thư giơ cây kem trong tay lên miệng anh.

Lăng Việt lại gần cắn một cái.

Cắn một lần hết cả nửa cây, cây kem của Vọng Thư chỉ còn lại chút kem trong ốc quế thôi.

“Có chuyện gì với anh vậy hả?” Cô bị Lăng Việt làm cho tức chết.

“Dạ dày em không tốt, ăn bớt đồ lạnh lại.”

Lúc này Vọng Thư không hề thấy cảm động, chỉ cảm thấy nghẹn lòng.

“Em muốn mua cây khác!”

“Không được.”

“Phải được!”

“Nói nữa anh hôn em giờ.”

“Anh là đồ lưu manh!”

“Anh hôn bạn gái anh, hợp lý chính đáng.”

Một hồi sau, ở trong góc, Vọng Thư nhỏ giọng nói ậm ờ: “…Kem.”

“Hửm?” Giọng bạn trai trầm thấp.

“Kem chảy rồi…”

….

Tác giả có lời muốn nói: A a a a a a a a a a a a a

A a a a a a a a a a a a a

===

Chương sau sẽ hoàn chính văn!

Vì có một số chuyện nên chương sau sẽ được đăng sau 23h ngày 12/08 nhé!

Sẽ có một số mẩu truyện ngọt ngào về thời đại học và sự nghiệp nha, thêm nữa là một chút góc nhìn của nam chính.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!