Nếu Có Thể Không Yêu Chàng

Chương 1: Dưới trời đêm năm ấy là cơn mưa màu đỏ

Cách Thượng Kinh ngàn dặm có một ngọn núi sương mù lượn lờ quanh năm. Không biết trăm ngàn năm qua có tiên nhân nào cư trú hay không, nhưng hiện tại Vạn Hoa Cung đang ở đó.

Nhắc tới Vạn Hoa Cung, ai nấy đều rùng mình, hoảng sợ xua tay, không dám tùy tiện bình luận. Chỉ có ba chữ: Nữ ma đầu. Mấy năm gần đây, các đại thé gia đều bị Van Hoa Cung quấy rầy, xâm hại. Lúc này Phong Chỉ Cần ngồi trong tửu lâu nghe đám thư sinh khoe khoang, có rất nhiều người cũng hùa theo thổi phồng.

Nhấp ngụm trà, nàng thầm nghĩ: Hơi đắng, không bằng trà ở Vạn Hoa Cung.

Một cơn gió thổi tới lướt qua tai nàng, trước mặt, một công tử hồng y môi hồng răng trắng ngồi xuống. Người này là tuyệt thế độc y ai trên giang hồ nghe tới đều sợ hãi Thẩm Tử Tất, nhưng vẻ bề ngoài của hắn thoạt nhìn vô hại, hoàn toàn không liên quan tới độc vật.

"Nghe nói gần đây độc y đều gia nhập Vạn Hoa Cung. Chỉ một Mộc Thích Linh đã khiến bọn họ phiền não, bây giờ thêm đám người đó, còn ai dám trêu chọc Vạn Hoa Cung!"

"Đúng vậy, thủ đoạn của Vạn Hoa Cung vô cùng tàn nhẫn, ai cũng có thể giết chết." Tức giận đến cực điểm, nam tử trung niên kia đập bàn một cái.

Bọn họ hoàn toàn không biết đương sự trong câu chuyện đang ở đây, Thẩm Tử Tất chớp mắt, hai tay chống má, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Cẩn à, muội có biết Mộc Thích Linh đi đâu rồi không?"

Phong Chi Cẩn kinh ngạc: "Cái gì? Tỷ tỷ không nói huynh biết tỷ ấy xuống núi rồi sao?"

Thẩm Tử Tất gật đầu: "Nàng ấy chê ta phiền, không mang theo ta. Ta mà phiền sao? Người nàng ấy muốn giết, ta có thể giúp nàng ấy."

"A, Thẩm công tử cũng ở Vạn Hoa Cung mấy tháng rồi, chẳng lẽ không nhìn ra trước nay mọi chuyện tỷ tỷ đều tự mình làm, không cần người khác nhúng tay hả?" Nàng cười cười, thiếu nữ lộ vẻ chờ xem kịch vui.

Mấy tháng trước, Thẩm Tử Tất nhất kiến chung tình với Mộc Thích Linh, liền công khai lì lợm vào Vạn Hoa Cung. Chư vị hộ pháp Vạn Hoa Cung đều ủng hộ hắn trở thành cung chủ phu nhân, nguyên nhân là vì hắn là cao thủ, hơn nữa nếu cung chủ có phu nhân, những kẻ kia sẽ không dễ dàng đạp họ xuống. Đáng tiếc, Mộc Thích Linh không hề hứng thú với hồng y công tử dung mạo khuynh thành này, vì thế, hắn liền bắt đầu con đường truy thê dài vô tận. Chư vị hộ pháp có tiền bỏ tiền, không có tiền thì ra chủ ý, Vạn Hoa Cung nhất thời gà bay chó sủa, cung chủ bỏ đi, để lại đám người liên can bất an thấp thỏm, sợ cung chủ trở về báo thù. Vì thế, ai nấy đều sôi nổi làm tốt bổn phận của mình, e sợ một khi cung chủ không vừa lòng sẽ trách phạt bọn họ.

"Được rồi A Cẩn, nể tình ta không lâu nữa sẽ trở thành tỷ phu của muội, muội để lộ chút manh mối cho ta đi." Thẩm Tử Tất chân thành cầu xin.

"Không được, tỷ tỷ sẽ giết ta mất."

"Muội là muội muội của nàng ấy, sao có thể giống như những người kia, nàng ấy sẽ không làm thế đâu, cầu xin muội đó!" Hai mắt Thẩm Tử Tất sáng lấp lánh nhìn nàng.

Phong Chi Cẩn vội bỏ chạy, hai người này nàng đều không thể trêu vào.

Một tháng sau, Mộc Thích Linh trở về Vạn Hoa Cung.

Sau núi, tơ liễu bị gió xuân thổi bay, một nữ tử hắc y ngồi dưới gốc liễu khổng lồ, cúi đầu lau trường kiếm, không nhìn rõ sắc mặt, tóc dài tùy ý bị thổi bay phía sau.

Phong Chi Cẩn tới gần, nụ cười thường ngày trên mặt cũng bị thay bằng dáng vẻ nghiêm túc, nhẹ giọng: "Tỷ tỷ, hoàng cung truyền đến tin tức, Hoàng Hậu bệnh nặng."

"Biết rồi." Nữ tử lạnh lùng đáp.

OoOoO

Sáng sớm, cửa gỗ sơn nặng trịch từ bên trong mở ra.

Thanh Sơn vừa thấy người ngoài cửa, kinh hãi quỳ xuống hành lễ, giọng nói lúc nói chuyện cũng run rẩy: "Bái kiến Úc Vương điện hạ."

Mộc Thích Linh vòng qua người gã đi vào trong, xuyên qua gác mái, liền nghe tiếng y ho không ngừng.

Thấy cửa mở, Lệ Diêu tưởng là người hầu, liền nhịn cơn ho lại, thở hổn hển nói: "Thanh Sơn, rót ly trà tới đây." Cố hết sức dựa vào đầu giường, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt phượng kia. Ánh mắt vốn ảm đạm lập tức khôi phục sự thanh lãnh, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng, "Ngươi tới đây làm gì? Ra ngoài!"

Nhìn gương mặt y tái nhợt, thái độ lạnh nhạt cự tuyệt, Mộc Thích Linh cũng không để ý, gác chung trà bên cạnh, từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ, đổ ra viên thuốc màu đen, duỗi tay đưa đến trước mặt y: "Uống đi."

Y cười lạnh: "Ta sống hay chết có liên quan gì đến ngươi? Điện hạ sinh ra ở hoàng cung, chẳng lẽ đã quên quy củ ở nơi này? Vào hậu cung mà không được cho phép, thanh danh của điện hạ và bổn cung..."

Không chờ y nói hết, Mộc Thích Linh đã nhét viên thuốc vào miệng y.

"Đừng chọc giận ta." Nàng nhẹ giọng, tựa như mệnh lệnh, cũng giống như bất đắc dĩ. Mặc kệ y kháng cự, nàng vẫn nắm chặt tay y, mạch tượng không ổn, hơi thở dồn dập, căn bệnh quanh năm suốt tháng này đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể y.

"Bị tỷ ấy hạ độc từ khi nào?"

Lệ Diêu quay đầu không nhìn nàng.

Mộc Thích Linh túm lấy vạt áo trước ngực y, không màng phản kháng mà đặt một nụ hôn lên môi. Lệ Diêu mở to hai mắt, ra sức giãy giụa, nhưng dù thế nào y cũng không là đối thủ của nàng. Từ nhỏ đến lớn, y đối với nàng vừa hận vừa sợ, hận không thể tránh nàng thật xa. Y không biết, vì sao y liên lụy tới loại người như các nàng.

Y hận.

Xấu hổ và giận dữ, thù hận tràn ngập. Mùi tanh trong lồng ngực xông thẳng lên, y dùng sức đẩy nàng ra, toàn bộ sương phòng chỉ còn tiếng ho và thở dốc của y. Sau khi nuốt thứ tanh ngọt kia xuống, y vô cùng chóng mặt, cái liếc mắt cuối cùng, y thấy nàng hoảng loạn.

Lần nữa tỉnh lại đã là đêm khuya, Lệ Diêu nằm trong lòng nàng, cả người dính dính, rất không thoải mái, hẳn y đang sốt. Phía sau là tiếng hít thở đều đều của nàng, hương hoa tường vi cùng mùi thuốc quanh quẩn bên chóp mũi. Nhẹ nhàng rơi khỏi cái ôm của nàng, vừa động, nàng liền dùng sức ôm chặt: "Chàng còn cử động nữa, ta lại hôn chàng một lần."

Nàng thật sự nói được làm được. Cứ như vậy cả đêm, y khẳng định không ngủ được, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Lệ Diêu vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt là thời điểm y năm tuổi vào cung. Y vốn là hài tử không được sủng ái trong nhà, mẫu thân không thích phụ thân, nên cũng không thích y. Hạ nhân vừa dẫn y ra khỏi yến hội liền không thấy bóng người, y cứ như thế bị lạc trong vương cung. Nơi này lớn quá, một người cũng không thấy, y sợ không tìm được hạ nhân dẫn mình trở về, bởi vậy đi càng nhanh. Không ngờ ở chỗ ngoặt đụng phải một người, y bị đâm tới đầu váng mắt hoa, đau quá. Mông đau, đầu cũng đau, nước mắt không nhịn được mà trào ra.

Mộc Thích Linh cũng không ngờ người bị đâm là một tiểu nam hài, còn đang sửng sốt, nàng lại thấy tiểu nam tử xinh đẹp kia bật khóc. Chắc là bị đau, nàng mới cưỡi ngựa bắn cung xong, trên người còn mặc nhung trang: "Ngươi khóc cái gì?" Giọng điệu ương ngạnh, vừa nói xongn nangf liền thấy hối hận, tiểu nam hài khóc càng lớn.

Mộc Thích Linh ngơ ngác nhìn y khóc, nghĩ thầm y khóc cũng xinh đẹp. Từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay, nàng lau một chút cũng không dịu dàng. Lệ Diêu ngây dại, quên cả khóc, nhìn nữ tử trước mặt cao hơn y, xiêm y hoa lệ.

"Ngươi là hài tử nhà ai?" Giọng điệu của nàng mang theo cảm giác ông cụ non, rất giống người lớn thành thục.

"Lệ... Lệ tướng phủ." Y vẫn còn khụt khịt.

"A Linh?"

Nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt Mộc Thích Linh trầm xuống, ngay cả Lệ Diêu cũng nhận ra.

"A Linh, sao muội còn chưa tới yến hội, mẫu hoàng đang chờ." Người đến là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Mộc Thích Linh: Mộc Du Cừ.

Khi ba người đồng thời xuất hiện, nữ hoàng ngồi bên trên vô cùng kinh ngạc: "A Linh, con đang dẫn theo công tử nhà ai vậy?"

"Hồi bệ hạ, là thứ tử của vi thần. Nhi tử con nhỏ, nếu va chạm Úc Vương điện hạ, còn xin điện hạ bỏ qua." Lệ Minh ngồi bên trái đứng dậy trả lời.

"Lệ tướng quá lời, trẫm thấy ấu tử rất ngoan ngoãn, A Linh chắc sẽ không trách tội." Mộc quân khẽ cười, để lộ vương giả phong phạm.

Lệ Diêu vốn tưởng sau này sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ y cứ thế mà bị kéo vào cuộc chiến. Cuộc chiến không cho phép y cự tuyệt.

Đang suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ dần ập tới, Lệ Diêu mơ màng thiếp đi.

Mộc Thích Linh mở mắt, chóp mũi toàn là mùi thuốc của y, trong mắt ngập tràn ôn nhu. Biết y kháng cự, nàng lại không cho phép y lui bước.

Y vốn nên là của nàng, là Hoàng Hậu của nàng.

Đêm đó là một đêm đẫm máu, nàng chứng kiến rất rõ ràng. Trong một đêm, mẫu hoàng đã không còn, nhà mất, nàng phải trốn đi. Nàng đã lập lời thề, bắt những kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu.