Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 21: Bằng chứng cưới chui

Lục Chu Thừa là phái hành động, chạy đến trong nhà tôi thu dọn một vali đồ đạc ra, "Mang những thứ này qua trước, còn lại ngày mai để công ty chuyển nhà tới thu dọn."

Tôi ngồi ở trên giường không chịu đứng dậy, "Phải đi qua đó sao? Em còn chưa nghĩ xong."

Lục Chu Thừa đưa giấy chứng nhận kết hôn ra, "Bà Lục à, em không biết là hiện tại nói những thứ này quá muộn sao?"

Cuối cùng Lục Chu Thừa một tay kéo vali, một tay kéo tôi, rời khỏi khu nhà tôi mới ở được hơn một tháng.

Vịnh Thanh Thủy, khu nổi tiếng dành cho người giàu có ở Bắc Thành.

Lúc xe lái vào tôi lại bắt đầu căng thẳng, hai tay nắm chặt lấy dây an toàn, "Chuyện chúng ta kết hôn, anh có nói với người trong nhà anh không?"

Nhìn Lục Chu Thừa nhếch môi, tôi liền đoán được anh cũng giống tôi làm xong giải quyết hậu quả sau, cho nên tâm lý của tôi hoảng loạn muốn tìm đường lui.

Nhà họ Lục tồn tại như vậy, sẽ chấp nhận con dâu như tôi sao?

"Nếu không anh lái xe đưa em trở về đi!"

"Đến rồi."

Xe quẹo khúc quanh lái vào biệt thự, tôi ngay cả hít thở đều giảm nhẹ, "Lục Chu Thừa..."

Lục Chu Thừa ngừng xe xong, vươn tay gõ nhẹ lên đầu tôi, "Cô bé ngốc, vội cái gì, nơi này một mình anh sống."

Hừ, phải nói sớm chứ!

Xuống xe, Lục Chu Thừa ra phía sau lấy vali, tôi đánh giá bốn phía lầm bầm lầu bầu, "Về sau phải ở nơi này sao?"

"Nói thừa, chẳng lẽ em còn muốn ở riêng?"

Lục Chu Thừa thờ ơ đảo qua, tôi lập tức chột dạ cúi đầu nho nhỏ nói thầm, "Hung dữ cái gì, người ta lại không nói cái gì?"

Thấy Lục Chu Thừa mở cửa, tôi chậm rãi đi theo.

Sau khi vào, Lục Chu Thừa lấy ra một chùm chìa khóa trong ngăn kéo, "Mật mã cửa là ******, đây là chìa khóa cổng ngoài kia."

Tôi nhận chìa khóa, nhìn Lục Chu Thừa đặt dép lê trước mặt, "Đi tạm của anh trước đã."

Phòng ngủ của Lục Chu Thừa ở lầu hai, phía Nam có một ban công ngoài trời rất lớn, dưới ô che nắng có đặt một cái ghế nằm.

Tôi nằm trên đó, tắm nắng xuân, thoải mái đến nỗi đã có chút muốn ngủ.

Tiếng bước chân lại gần, tôi không mở mắt, mãi đến khi bóng mờ từ đỉnh đầu chụp xuống, hơi thở của anh cách tôi càng ngày càng gần.

Lần này nụ hôn dịu dàng mà lại lâu dài, tôi hít thở không thông, mở to mắt cầu xin tha thứ.

Lục Chu Thừa buông tôi ra, đáy mắt mang theo ý cười, "Ngu ngốc, em phải học dùng mũi thở."

Bị anh vuốt cái mũi, tôi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận mặc kệ anh, "Đi đi, anh mới ngu ngốc."

Lục Chu Thừa kéo tôi dậy, trả thù xoa nắn mặt tôi, "Em dám mắng chồng em là ngu ngốc à?"

Một khắc kia tôi đã quên trốn, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lục Chu Thừa.

Lục Chu Thừa hình như cũng nghĩ tới cái gì, tôi nhìn thấy nụ cười của anh từ từ thu lại, sau đó có vẻ đăm chiêu nhìn tôi.

"Hình như chưa nghe thấy em gọi anh là ‘chồng’?"

Tôi xoay người muốn chạy, Lục Chu Thừa kéo cổ áo tôi, "Kêu một tiếng xem."

"Không thích."

Lực tay Lục Chu Thừa rất lớn, tôi bẻ không ra liền dùng miệng cắn, Lục Chu Thừa vội vàng nắm cằm.

"Em lại còn dám cắn anh?"

Đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không được, tôi thành thật, tội nghiệp nhìn anh, "Không gọi được không?"

"Không được."

Lục Chu Thừa siết cằm tôi uy hiếp, "Không gọi chồng anh đánh mông em."

Mặt tôi đỏ lên, nhắm mắt lại bất chấp tất cả mở miệng nói, "Chồng."

Lòng hư vinh của Lục Chu Thừa chiếm được thỏa mãn, cười kéo tôi vào trong ngực, "Thực ngoan."

Tôi muốn sửa sang mình chút, lại bị Lục Chu Thừa trực tiếp lôi ra cửa, nói muốn mang tôi đi ăn tiệc tân hôn.

Một nhà hàng Tây xa hoa ở trung tâm thành phố.

Không phải lần đầu tiên ăn cơm Tây, nhưng món ăn của nhà hàng này rất khác, hoàn toàn mới lạ so với những gì tôi biết về cơm Tây, tôi nghi ngờ trước đây ăn đều là cơm Tây giả.

Có lẽ nhìn ra bất lực của tôi, Lục Chu Thừa cầm dao nĩa, "Chưa thử những thứ này?"

Tôi lắc đầu, học anh mở một khối hình trụ bọc vàng ra, mùi thịt bò lập tức tỏa ra, đây là thịt bò beefsteak trong truyền thuyết.

"Ăn ngon không?" Lục Chu Thừa hỏi.

Tôi gật gật đầu, nhìn Lục Chu Thừa bưng ly rượu lên, tôi vội vàng buông dao nĩa, nhưng còn chưa uống đến miệng đã bị la rầy rồi.

"Em làm gì đấy?"

Lục Chu Thừa đoạt ly rượu trong tay tôi đi, hung tợn nhìn tôi, "Từ hôm nay trở đi không cho phép uống rượu, bị anh phát hiện em nhất định phải chết."

Nhớ tới mình là phụ nữ có thai, tôi cười cười xấu hổ, "Uống một ngụm chắc không có việc gì."

"Một ngụm cũng không cho phép uống!"

Lục Chu Thừa tịch thu ly rượu của tôi, gọi người phục vụ đưa cốc nước chanh tới. "Em uống cái này."

Tôi nghe lời bưng lên uống một ngụm, sau đó tiếp tục ăn bò beefsteak của tôi, không khoa trương chút nào, đây là bò beefsteak ngon nhất tôi từng ăn.

Sau đó ăn chậm dần, cảm thấy vừa rồi phản ứng kia có phần ngốc, tại sao lại bị anh ăn đến sít sao vậy?

Lục Chu Thừa không biết ý nghĩ của tôi, cắt một miếng gan ngỗng cho tôi, "Nếm thử?"

Người ở đây nhiều, tôi xấu hổ hé miệng, nhỏ giọng nói với anh: "Em không ăn, anh ăn đi!"

"Em có nghe lời không?"

Lục Chu Thừa trố mắt nhìn, tôi lập tức liền sợ, mặt đỏ tai hồng ăn gan ngỗng.

Trong quá trình ăn cơm, Lục Chu Thừa vẫn không ngừng “đút đồ ăn”, mỗi lần nhìn thái độ không biết phải làm sao của tôi, anh liền cười vui, giống đứa con nít không lớn.

Tôi là bị đút ăn no, thật sự ăn không vào, tiện tay chống đầu nhìn anh ăn, không chú ý tới có người vừa đi tới bên này.

"Tiểu Thanh."

Nghe được tiếng Triệu Bân, nụ cười trên mặt tôi từ từ thu lại, khi quay đầu nhìn người phụ nữ khoác tay anh ta, dĩ nhiên biến thành phẫn nộ.

Người phụ nữ này tên Khương Huệ Trân, là vì cô ta chen chân, tôi cùng Triệu Bân mới có thể biến thành như hôm nay.

Tuy đối với chuyện chia tay không tiếc hận, nhưng không có nghĩa là tôi có thể tha thứ chuyện bọn họ đã làm với tôi.

Triệu Bân hình như còn chưa phát hiện mạch nước ngầm giữa hai người phụ nữ bắt đầu khởi động, sắc mặt phức tạp nhìn Lục Chu Thừa, "Tổng giám đốc Lục, thật khéo! Có phiền để tôi và Tiểu Trân ngồi cùng không?"

"Là quản lí Triệu à!"

Lục Chu Thừa như là mới nhìn thấy anh ta, tao nhã uống xong ly rượu đỏ, sau đó dùng khăn tay lau khóe miệng một chút, "Thật sự là không khéo, chúng tôi đã ăn rồi."

Nhìn Lục Chu Thừa đứng dậy, tôi cũng nhanh chóng đứng lên.

Khương Huệ Trân ngăn đón không cho tôi đi, cười như không cười nhìn Lục Chu Thừa, "Đi vội thế, chắc không phải là sợ em để anh thanh toán chứ! Anh! Họ!"

Anh họ?

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lục Chu Thừa, đã thấy anh nhíu mày, "Tôi không phải Lục Tử Hào, đừng xưng hô thân thiết như vậy."

Lục Chu Thừa kéo tôi đi, tôi nghe được Khương Huệ Trân ở phía sau cười lạnh, "Không nghĩ tới bọn họ thấy chúng ta đến lại đi, thật sự là buồn cười."

Triệu Bân kéo cô ta một chút, "Nói nhỏ chút."

Khương Huệ Trân không vui, hất tay anh ta ra nói: "Để làm gì? Yêu thương cô ta à! Yêu thương cô ta thì anh đi tìm cô ta là được, còn tới tìm tôi làm gì?"

"Em đừng nóng giận, anh không phải ý này..."

Nghe Triệu Bân ăn nói khép nép, từ trong lòng tôi thấy khinh bỉ, không nghĩ tới anh ta thích chuyện như vậy, thật sự là bị coi thường!

Sau khi rời nhà hàng, Lục Chu Thừa vẫn đen mặt, trong xe bị áp suất thấp bao phủ, tôi ngay cả hít thở đều đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, sợ không cẩn thận trêu tức anh.

Vốn tưởng rằng Lục Chu Thừa sẽ về nhà, không nghĩ tới anh lái xe đến trung tâm thương mại.

Đến chỗ siêu thị, thấy tôi vẫn nhìn anh, Lục Chu Thừa mới cố mở miệng, "Trong nhà không có đồ dùng phụ nữ, em xem có cái gì muốn mua."

Trong lòng tôi có phần cảm động, không nghĩ tới anh tức giận còn nhớ rõ những việc nhỏ này, vì thế lặng lẽ đi kéo tay anh, "Lục Chu Thừa, Khương Huệ Trân là em họ anh à?"

"Lục Tử Hào!"

"... A...!"

Người này thực kỳ quái, Lục Tử Hào là anh trai anh, em họ anh ta còn không phải là em họ anh sao?

Tuy cực kỳ bất ngờ bởi chuyện Khương Huệ Trân là em họ Lục Chu Thừa, nhưng tôi không tiếp tục hỏi tiếp, bắt đầu thật sự chọn lựa đồ đạc.

Ngoại trừ đồ dùng hàng ngày, tôi còn mua rất nhiều đồ ăn, nhớ rõ lúc trước còn nợ Lục Chu Thừa một bữa cơm, vậy tối hôm nay liền làm cho anh ăn đi!

Tôi mua rất nhiều đồ, lúc tính tiền là Lục Chu Thừa trả tiền, bỏ vào đầy hai túi mua hàng lớn.

Tôi muốn giúp anh xách, Lục Chu Thừa liền dùng ánh mắt trừng tôi, vẫn trừng đến khi tôi nhấc tay đầu hàng.

"Những thứ này là chuyện đàn ông làm, em ngoan ngoãn chăm sóc tốt em và con là được."

"..."

Nhìn Lục Chu Thừa mang theo hai túi đồ đi ở phía trước, nhớ tới vừa rồi anh phụ giúp mua sắm, tôi đột nhiên cảm thấy quên triệt để Triệu Bân.

Lục Chu Thừa vừa mới về đến nhà liền nhận được điện thoại công ty, nhìn anh ngồi trên ghế trước cửa đổi giày, lần đầu tiên tôi có tự giác hỏi thăm.

"Buổi tối anh có về ăn cơm không?"

Bị Lục Chu Thừa nhìn có phần xấu hổ, tôi giấu đầu hở đuôi giải thích, "Em không phải còn nợ anh một bữa cơm sao?"

Lục Chu Thừa nở nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, "Tới đây."

Tôi đi qua, bị anh kéo đến trong ngực hôn một chút, "Chờ anh trở về."

"Ừm."

Lục Chu Thừa đi rồi, một mình tôi đứng trong biệt thự to như vậy, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Ai có thể nghĩ đến, một ngày trước, tôi còn là một cô gái bị bỏ rơi, không nghĩ tới trong nháy mắt đã thành người đã kết hôn, mà ngay cả em bé cũng có rồi.

Muốn gọi điện thoại cho cha mẹ, sợ nói ra sẽ dọa đến bọn họ, vì thế gọi cho Chu Tĩnh trước.

Nha đầu kia sau khi nghe xong, vô cùng bình tĩnh để cho tôi mời khách ăn cơm, sau đó liền cúp điện thoại rồi.

Tôi còn buồn bực mà!

Sao nha đầu kia phản ứng bình tĩnh vậy?

Không bao lâu, Chu Tĩnh liền gọi tới, "Thẩm! Thanh! Nha đầu chết tiệt cậu nói rõ ràng cho mình, "Kết hôn" là có ý gì? Có phải cậu lừa gạt người ta kết hôn không?"

Khóe miệng tôi cong lên, "Mình nói, thần kinh phản xạ của cậu có phải quá dài không? Buổi sáng quên uống thuốc à?"

"Cậu mới quên uống thuốc, vừa rồi trong phòng bệnh nhiều người mình nhịn, hiện tại mình ở trên sân thượng."

Tôi vừa nghe liền luống cuống, mông nhấc khỏi sô pha, "Đừng, cậu có cái gì luẩn quẩn trong lòng thì nói với mình, ngàn vạn lần đừng nhảy xuống!"

Chu Tĩnh: "... Còn có thể nói chuyện đàn hoàng không?"

"Có thể!"

Tôi kể chuyện giữa mình và Lục Chu Thừa, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Chu Tĩnh, bao gồm cả chuyện anh giúp tôi trả thù Triệu Bân.

Chu Tĩnh nghe xong cực kỳ kích động, tại đầu bên kia điện thoại mắng tôi là heo.

"Cậu nói xem cậu có phải đầu heo không, cậu làm việc không động não sao? Chửi là heo mình còn cảm thấy vũ nhục Trư Bát Giới, mình là Lục Chu Thừa, kêu cảnh sát bắt cậu lại là được."

"Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Dưới cố gắng của tôi, Chu Tĩnh rốt cục tỉnh táo lại, "Cho nên anh ta thật sự nhìn trúng cậu rồi hả? Người này ngây thơ vậy sao? Anh ta tới cùng vì cái gì muốn kết hôn với cậu?"

"Khả năng đứt gân não thôi!"

Có câu nói như thế nào nhỉ, sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.

Chu Tĩnh không nói lời nào, tôi có điểm luống cuống, "Cậu còn ở đây không?"

"Yên tâm, còn chưa nhảy xuống."

"..."

"Kỳ thật mình..."

"Cậu từ từ hãy nói, để mình yên đã."

"..."