Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 28: Mẹ vợ đại nhân không dễ chọc

Khi từ trại gà đi ra, tôi khẽ thở ra một hơi. Chỉ cần Trương Đại Xuân có thể nghe lọt những lời tôi nói thì xem như chuyện đi này của tôi đã không tệ rồi.

"Cô Lục."

"Ồ, anh còn chưa đi sao?"

Không ngờ đội trưởng đội phá bỏ còn ở đây. Anh ta đi về phía tôi, mỉm cười và truyền đạt lại ý của Lục Chu Thừa: “Tổng giám đốc Lục bảo tôi đưa cô tới sân bay."

Lục Chu Thừa đúng là một người chủ nghĩa bá đạo. Thế là tôi bị ‘áp giải’ tới sân bay, thậm chí không có cơ hội để chào từ biệt đám người Trương Đại Xuân.

Khi trở lại Bắc Thành thì đúng hai giờ chiều. Tôi vừa xuống máy bay, Lục Chu Thừa đã gọi điện tới: “Em xuống máy bay rồi à?"

"Vâng."

Cuối cùng tôi cũng nhớ tới chuyện anh nói lúc sáng: “Cha mẹ em..."

"Anh thu xếp cho hai người ở lại khách sạn rồi."

"Vâng."

Lúc ở trên máy bay, tôi đã ăn mấy miếng cá nên lúc này đang khó chịu. Sau khi trò chuyện câu được câu không với Lục Chu Thừa, tôi liền nghe anh nói: "Anh nhìn thấy em rồi."

Khi ngẩng đầu nhìn thấy Lục Chu Thừa, mắt tôi liền nóng lên.

Nghe người ta nói thích ứng cuộc sống sung sướng thì dễ, quay lại sống khổ mới khó. Bây giờ tôi cảm thấy mình đúng là như vậy.

Trước đây khi đi công tác, Triệu Bân thậm chí còn chưa từng đưa tiễn chứ càng không nói tới chuyện đến sân bay đón. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lục Chu Thừa, mũi tôi thấy chua xót.

Lúc này tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm anh.

Có thể Lục Chu Thừa không ngờ tôi sẽ làm như vậy nên hơi sửng sốt, sau đó giơ tay lên khẽ xoa đầu của tôi: “Em say máy bay à?"

"Có một chút."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Chu Thừa, sao cha mẹ em tìm được anh vậy?"

"Triệu Bân nói cho bọn họ biết." Một tay Lục Chu Thừa kéo va li, một tay kéo tôi: “Em có đói bụng không? Có muốn ăn gì trước không?"

Tôi khẽ sờ bụng: “Thôi, cứ đi tới khách sạn trước đã!"

Lục Chu Thừa cười khi nhìn thấy tôi ủ rũ như vậy: “Em sợ gặp bọn họ vậy sao? Hay là sợ bọn họ phạt em viết giấy cam đoan?"

Tôi đỏ mặt, cúi đầu thầm thì nói nhỏ: "Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi."

Lục Chu Thừa nghe được, nắm thật chặt tay tôi nói: "Em đừng sợ, có anh đây rồi! Cùng lắm thì anh viết giúp em."

Mặt của tôi càng đỏ hơn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Chu Thừa.

Tôi còn tưởng anh sẽ trách tôi làm hỏng việc, không ngờ anh không hề mắng tôi, còn dịu dàng với tôi như vậy. Càng lúc tôi càng thật sự không thể nào hiểu nổi người đàn ông này.

Trên đường đi tới khách sạn, Lục Chu Thừa hỏi về chuyện trại gà, tôi kể lại chuyện mình đã thâm nhập vào nội bộ của kẻ địch mấy ngày qua.

Đáng tiếc chuyện còn chưa hoàn thành, nếu có thể về muộn vài ngày thì tốt rồi.

Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi: “Thế nào? Nếu không phải cha mẹ em đột nhiên tới, có phải em còn tính ở lại đó không?"

Tôi chột dạ rụt cổ: “Còn không phải vì muốn giúp anh sao?"

Xe đột nhiên dừng lại. Là gặp đèn đỏ. Tôi quay đầu muốn nhìn Lục Chu Thừa, nào ngờ anh đột nhiên tháo dây an toàn.

"Này..."

Trên con đường lớn, trước sau trái phải đều là xe, thế mà anh lại làm chuyện như vậy.

Đèn tín hiệu đổi thành màu xanh, xe phía sau đã bắt đầu ấn còi, tôi vội vàng đẩy anh ra: “Đèn xanh kìa, đi mau."

Nghe được tiếng cười khẽ của Lục Chu Thừa, tôi cảm thấy đầu choáng váng. Tôi bị anh hôn tới môi hơi sưng lên, trong miệng đều là mùi của anh, khóe miệng tôi vô thức chợt cong lên.

Cảm giác có chồng thật là tốt.

Vào lúc tôi còn đang nhớ lại nụ hôn kia thì xe đã dừng lại.

"Đến nơi rồi."

Tôi xuống xe và nhìn cửa chính của khách sạn trước mặt, trước mắt tôi lập tức tối sầm lại.

Nếu như tôi nhớ không nhầm, nơi này là khách sạn đắt đỏ nhất ở Bắc Thành, chỉ ở một ngày cũng khiến tôi tốn gần nửa tháng lương rồi.

Tôi còn đang rầu rĩ về chuyện tiền phòng liền nghe được Lục Chu Thừa ở bên cạnh gọi điện thoại: “Mẹ, bọn con đến rồi."

Chắc không phải anh đang gọi điện thoại cho mẹ tôi chứ?

Chẳng bao lâu, suy nghĩ của tôi đã được chứng thực.

Lục Chu Thừa kéo tôi vào thang máy, sau đó đột nhiên hỏi một câu: “Bình thường trong nhà em ai làm chủ?"

"Mẹ em."

"Anh cũng đoán vậy."

Lục Chu Thừa nói xong thì đột nhiên cười, kéo tôi vào trong lòng: “Tính tình này của em thật chẳng giống bà gì cả. Nhưng cũng may là không giống."

"Này!"

Tôi đập nhẹ vào Lục Chu Thừa một cái: “Không cho anh nói xấu mẹ em."

"Được được, anh không nói nữa."

Lục Chu Thừa nắm lấy nắm tay của tôi và cười hơi mờ ám: “Nhưng anh ngược lại rất tò mò, không biết em nói gì với cha mẹ em?"

Tôi khẩn trương nhìn anh: “Bọn họ gây khó dễ cho anh sao?"

Lục Chu Thừa nhướng mày, lúc này thang máy vừa vặn ngừng lại, anh kéo tôi đi ra ngoài.

Tôi cho rằng mình nói trúng nên quay đầu nhìn Lục Chu Thừa: “Bọn họ chỉ giận em thôi, không phải cố ý gây khó dễ cho anh đâu. Anh đừng giận bọn họ nhé!"

"Nói như vậy là anh bị em liên lụy à?"

"Ừ."

Vào lúc tôi toét miệng cười với Lục Chu Thừa thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra hoàn toàn không báo trước.

Nhìn thấy hai người đứng ở sau cửa, phản ứng đầu tiên của tôi chính là trốn ở phía sau Lục Chu Thừa. Sau khi trốn xong tôi mới nhớ ra đây là mẹ ruột của mình, thế là lại cúi đầu đi ra.

"Cha, mẹ."

"Con vào đây cho mẹ!"

Tôi liếc nhìn Lục Chu Thừa, sau đó thấy chết không sờn đi vào.

Sau khi đi vào, cha tôi nháy mắt ra hiệu với tôi, ý là bây giờ mẹ tôi rất tức giận, bảo tôi qua nhận sai.

Tôi kiên trì đi tới, vừa nói một tiếng “Mẹ” liền ăn ngay một tát.

"Kết hôn là chuyện lớn như vậy, sao con có thể tùy tiện hả? Mới quen biết có hai tháng mà con dám kết hôn. Thẩm Thanh, từ nhỏ đến lớn mẹ dạy con như vậy sao?"

Cha mẹ tôi đều là giáo viên, mẹ dạy văn, cha dạy khoa học tự nhiên, nhưng tính cách của bọn họ thì tuyệt đối ngược lại.

Mẹ tôi là người rất nghiêm túc, rất nguyên tắc, sai là sai, có giải thích nhiều hơn nữa cũng chỉ là mượn cớ.

Bây giờ bà đang nổi nóng nên tôi không dám giả thích, cúi đầu nói: "Cô giáo Trần, con sai rồi."

Nghe thấy tôi nhận sai, cha tôi vội vàng mở miệng nói đỡ cho tôi: “Con biết sai rồi, em cũng đừng nổi giận như vậy nữa. Hơn nữa quen biết hai tháng cũng không ngắn, bây giờ thịnh hành cưới chui, còn có người mới quen đã cưới rồi..."

"Anh câm miệng lại cho em!"

Bị mẹ tôi lạnh lùng đảo mắt qua, cha tôi lập tức im lặng.

Không có chỗ dựa vững chắc, tôi chỉ đành cúi đầu và ngon ngoãn chờ mẹ trút giận, nào ngờ mu bàn tay chợt nóng lên, đã có người nắm lấy tay tôi.

"Lục Chu Thừa..."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Vừa rồi bị mẹ đánh tôi cũng không khóc, nhưng không biết tại sao lúc này vành mắt tự nhiên đỏ lên.

Có thể Lục Chu Thừa cũng sợ mẹ tôi lại ra tay nên bình tĩnh ngăn cản ở trước mặt tôi: “Chuyện này đều là tại con, là con ép cô ấy kết hôn với con."

Anh ra mặt chịu trách nhiệm, cha tôi lại có lời: “Em xem, anh đã nói rồi mà. Con gái anh từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn nghe lời như thế, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?"

Mẹ tôi lại trừng mắt nhìn qua, sau đó nhìn Lục Chu Thừa: “Cậu muốn chịu trách nhiệm sao?"

Lục Chu Thừa nói: "Cháu chịu trách nhiệm hoàn toàn."

Mẹ tôi gật đầu: “Cậu theo tôi qua đây."

Nhìn thấy Lục Chu Thừa và mẹ tôi đi ra ban công, tôi cũng muốn qua cùng, nhưng cha tôi kéo tôi lại nói: "Con đừng qua đó. Mẹ con có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Tôi có chút căng thẳng, đặc biệt là khi thấy cửa ban công đóng lại: “Mẹ sẽ không đẩy anh ấy xuống chứ?"

Cha tôi tức giận nhìn tôi: “Con nói cái gì vậy? Mẹ con có kinh khủng như vậy sao?"

Ông nói xong thì kéo tôi đến sô pha và ngồi xuống: “Cũng không thể trách được mẹ con lại tức giận như vậy. Con nói về chuyện con làm đi. Mới quen biết người ta có hai tháng, sao con có thể kết hôn với cậu ta được?"

"Có vài người quen biết năm năm còn không nhìn rõ nữa là?"

Nghe tôi oán trách Triệu Bân, không ngờ cha tôi không hùa theo, điều này thật không bình thường.

Nhớ tới lời Lục Chu Thừa vừa nói, tôi thử dò xét hỏi: “Có phải Triệu Bân đã nói gì với cha mẹ không?"

Cha tôi là một người hiền lành, chỉ vài ba câu đã bị tôi lừa nói ra hết.

"Ngày đó nghe con nói không phải là kết hôn với Triệu Bân, suốt một đêm mẹ con đều không ngủ. Nếu không phải giờ dạy học của mẹ con quá kín, không có thời gian, chắc cha mẹ đã tới từ hôm qua rồi."

"Sao cha mẹ không nói cho con biết trước vậy?"

"Mẹ con muốn đánh bất ngờ, cha làm gì có can đảm dám mật báo cho con chứ?"

Cũng chỉ có cha tôi bị vợ quản chặt còn có thể nói vô cùng khí thế như vậy.

Tôi dở khóc dở cười nói: "Vậy cha mẹ cũng không thể tìm Triệu Bân được chứ? Tên khốn kiếp kia rốt cuộc đã nói gì với cha mẹ vậy?"

Cha tôi nói: "Mẹ con xuống tàu hỏa thì gọi điện thoại cho Triệu Bân, hỏi chỗ ở của con bây giờ. Còn hỏi cậu ta có biết Lục Chu Thừa không."

Nhìn cha tôi ấp úng, tôi đã biết Triệu Bân nói những lời không tốt: “Anh ta nói gì với cha mẹ? Nói anh ta không có lỗi với con, là con có lỗi với anh ta sao?"

"Vậy thì không phải, cậu ta thừa nhận mình không chịu được sự quyến rũ, nhưng cha nghe cậu ta nói Lục Chu Thừa kia là khách của con, hơn nữa tính cách thật sự không tốt, bảo cha mẹ nên khuyên con."

"Không tốt cũng hơn anh ta nhiều!"

Bây giờ tôi rất chán ghét Triệu Bân, đồ chỉ giỏi khua môi múa mép sau lưng người khác.

Nhìn tôi nhe răng trợn mắt thì cha tôi bắt đầu rầu rĩ: “Con gái à! Con nói xem, con ở cùng với Triệu Bân nhiều năm như vậy, sao lại thành thế này?"

"Con làm sao biết được anh ta lại là người như vậy chứ? Trước mặt và sau lưng hoàn toàn khác nhau. Con có thể quen biết Lục Chu Thừa còn không phải do một tay anh ta thúc đẩy à?"

Tôi nói lên đây lại thấy sợ. Tôi thiếu chút nữa đã phải sống chung cả đời với một kẻ dối trá như vậy!

"Nhưng cha nghe Triệu Bân nói, Lục Chu Thừa là một cậu chủ phong lưu, dựa vào trong nhà có tiền mà chơi bời với phụ nữ khắp nơi, căn bản không phải là người tốt..."

Thật đáng giận. Triệu Bân này đúng là kẻ đầu óc xấu xa, thế mà lại nói với cha mẹ tôi những chuyện này. Lại nói, mẹ tôi hẳn sẽ không tin tưởng lời anh ta nói chứ?

Tôi lo lắng liếc nhìn ra phía ban công: “Cha đừng tin lời của anh ta, sau khi anh ta và con chia tay đã đi khắp nơi bôi nhọ danh tiếng của con, hại con thiếu chút nữa bị công ty đuổi việc. Anh ta mới là kẻ không tốt."

"Tên súc sinh này lại dám bắt nạt con gái cha như vậy à? Lần sau gặp được nó, cha không đánh gãy chân nó cũng không được!"

"Con đánh với cha!"

Bởi vì Lục Chu Thừa bị gọi riêng ra ngoài nên trong lòng tôi rất lo lắng. Tôi chưa từng lo lắng về cha tôi, nhưng mẹ tôi lại không dễ qua cửa được đâu.

Cũng không biết mẹ tôi nói gì với Lục Chu Thừa. Chẳng lẽ mẹ tôi cũng bảo chúng tôi ly hôn giống như mẹ anh à?

Mẹ tôi lợi hại như vậy, nếu chẳng may Lục Chu Thừa không chống đỡ nổi mà đồng ý thì làm thế nào?

Nếu anh thật sự ly hôn với tôi, vậy không phải con tôi sẽ không có cha sao?

Tôi khẽ sờ cái bụng vẫn chưa có gì thay đổi, sau đó đột nhiên đứng lên: “Không được, con không thể để cho mẹ làm thế được!"

Vào lúc tôi vừa hạ quyết tâm, cửa ban công đột nhiên mở ra. Một giây tiếp theo, mẹ tôi đã đứng ở trước mặt của tôi: “Con đứng đây làm gì?"

"Không, không làm gì cả!"

Tôi cười gượng lắc đầu. Lục Chu Thừa thuận tay kéo tôi đến bên cạnh: “Cha mẹ, Tiểu Thanh vừa xuống máy bay có hơi mệt, con dẫn cô ấy về trước."

Mẹ tôi gật đầu: “Đi đi! Trên đường nhớ lái xe cẩn thận một chút."