Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 42: Anh muốn bóp chết em

Bởi vì tôi chết sống không chịu đi bệnh viện nên vẻ mặt Lục Chu Thừa rất khó coi, anh trừng mắt nhìn tôi: “Em ngồi ở đây cho anh!"

Tôi ngoan ngoãn ngồi chờ ở trên sô pha, thấy anh cầm hòm thuốc qua thì lập tức giơ ngón tay tới: “Anh đừng sát trùng, dán băng dán vết thương là được rồi."

Lục Chu Thừa chỉ nhìn lướt qua trên mặt tôi liền khiến tôi cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, vì vậy ngoan ngoãn im lặng.

Cho dù ánh mắt của người này tương đối dữ tợn, nhưng động tác rất dịu dàng, bôi chút cao thuốc Vân Nam lên trên vết thương, sau đó mới dán băng dán lên.

Băng dán vết thương có hình hoạt hình rất đáng yêu, tôi giơ ngón tay nói: "Em không nhìn ra anh lại thích loại hình này, màu hồng cơ đấy."

Lục Chu Thừa không để ý tới tôi, đẩy đầu tôi quay sang chỗ khác mà không hề dịu dàng, tôi vừa muốn phản đối thì anh đã trừng mắt với tôi: “Đừng nhúc nhích."

Được rồi, anh là ông lớn, lời anh nói là lớn nhất.

Tôi cho rằng Lục Chu Thừa muốn trừng phạt tôi, nào ngờ ngón tay của anh đột nhiên đặt ở trên cổ tôi.

"Á!"

Người này nhất định là cố ý, không ngờ ấn mạnh như vậy, lại thêm thuốc kích thích khiến tôi đau tới mức lùi lại phía sau.

"Đã bảo em đừng nhúc nhích rồi mà."

Lục Chu Thừa nắm lấy đuôi tóc của tôi và kéo tôi lại: “Em còn dám động nữa, anh sẽ dùng cồn i-ốt."

Tôi trực tiếp dừng lại, nghiêng cổ nháy mắt với anh: “Em không động đậy nữa, anh tiếp tục đi."

Sau khi bôi thuốc xong, Lục Chu Thừa lại xé một băng dán vết thương và dán lại, lần này anh không mạnh tay nữa, mà dán nhẹ nhàng lên trên cổ của tôi.

Trên cổ có thêm một thứ khiến tôi thấy khó chịu, tôi giơ tay lên muốn sờ, nào ngờ lại bị anh ngăn cản.

"Em mà dám sờ, có tin anh sẽ chặt tay em xuống không?"

"..."

Anh trai, anh không uy hiếp người khác thì sẽ chết sao?

Lục Chu Thừa còn đang nắm tay của tôi, trong mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Nghe này, lần sau anh còn chưa nói dứt lời thì không cho phép cúp điện thoại nhớ chưa?"

Hả?

Tôi vừa muốn hỏi chuyện khi nào, kết quả chưa kịp mở miệng đã thua anh, không thể làm gì khác hơn là mím môi tỏ vẻ thành thật: “Em biết rồi, lần sau em sẽ để cho anh cúp máy trước."

"Đây là trọng điểm sao?"

Lục Chu Thừa lại muốn đánh người, chỉ là thấy tôi nhìn chằm chằm vào tay anh, lúc này mới đẩy đầu tôi qua, sau đó đổi thành nhìn chăm chú vào cổ của tôi: “Anh muốn bóp chết em!"

"Đừng!"

Tôi nghiêng đầu muốn chạy trốn nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, thắng bại căn bản không có gì đáng ngạc nhiên, cuối cùng chỉ có thể hèn nhát nhận thua: “Lục Chu Thừa, em sai rồi, em không nên cúp điện thoại của anh."

Lục Chu Thừa bị chọc tức, chọc tay vào đầu của tôi nói: "Em đúng là ngu ngốc, ngu ngốc đến như em là cùng!"

Người đàn ông này thật khó hiểu, tôi cũng đã nhận sai, sao anh còn tấn công thân thể người ta vậy?

Nhưng như đã nói qua, anh rốt cuộc tức giận cái gì chứ?

Chỉ trích về chỉ số thông minh của tôi xong, Lục Chu Thừa đi lên sân thượng cầm chổi xuống quét sạch mảnh thủy tinh và bã trà vào trong thùng rác, sau đó lại lấy cây lau nhà.

Tôi ngồi ở trên sô pha nhìn anh, trong mắt đầy ánh sao. Ai nói người đàn ông làm việc chăm chỉ là đẹp trai nhất chứ? Tôi cảm thấy Lục đại gia lau nhà mới là đẹp trai nhất!

Phát hiện tôi đang nhìn, Lục Chu Thừa không lau nhà nữa, đứng thẳng lên và giơ ngón tay ra vẫy tôi: “Qua đây."

Tôi điên cuồng chạy tới: “Lão đại, anh có gì căn dặn ạ?"

Lục Chu Thừa được lấy lòng thì véo vào mặt của tôi nói: "Thật là ngu ngốc, sao trước đây anh không phát hiện em đần như vậy nhỉ?"

Tôi tức giận, đẩy tay anh ra nói: "Lục Chu Thừa, anh được rồi đấy, không được sỉ nhục nhân cách người khác như vậy nữa."

"Chà, nói em ngu em còn không thừa nhận đúng không?"

Lục Chu Thừa mỉm cười kéo tôi vào trong lòng: “Ở trên bàn đàm phán đều là giả vờ! Nếu như em sớm sử dụng chiêu này với anh, còn cần phải tốn tâm tư leo lên giường của anh nữa à?"

Nói vậy chứ tôi chẳng qua chỉ muốn chụp ảnh mà thôi!

Tôi đỏ mặt tránh khỏi vòng tay của anh, nhưng còn chưa kịp chạy đã bị anh nắm lấy đuôi tóc: “Ừ, tóc kiểu này không tệ, anh thích."

Thích cái đầu anh thì có!

Tôi thề về sau ở nhà tuyệt đối không buộc tóc đuôi ngựa, nào ngờ vai đột nhiên căng thẳng và bị anh xoay người lại, đôi môi ấm áp đã đặt lên môi tôi.

Người này hôn xong lại đẩy tôi qua một bên, còn dùng giọng điệu vô cùng chán ghét nói với tôi: “Đi đi, qua một bên chờ, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến anh."

Hừ, ai lại dùng xong thì ném người ta đi như vậy chứ?

Thấy tôi mím môi không đi, Lục Chu Thừa nắm lấy đuôi tóc của tôi: “Thế nào, em lại muốn giở trò lưu manh à?"

"Em thấy anh mới là lưu manh, đồ lưu manh!"

Tôi mắng xong thì bỏ chạy. Không bao lâu tôi đã thấy Lục Chu Thừa cũng đi lên. Anh không tới tìm tôi tính sổ, mà gối đầu lên sô pha xúc động nói: “Vẫn ở nhà mình là thoải mái nhất!"

Có phải người này đã quên chuyện gì rồi không?

Tôi liếc nhìn anh: “Lục Chu Thừa, sao anh không hỏi em xem mẹ anh tới làm gì? Anh không muốn biết mẹ anh nói gì với em à?"

"Có gì hay mà hỏi chứ? Dù sao chuyện gì nên nói và không nên nói bà đều nói rồi."

Lục Chu Thừa thật sự có ý bình sứt không sợ mẻ, ngoái đầu nhìn tôi: “Mẹ anh là vậy đó, ngoại trừ bản thân bà ra thì bất kỳ một người phụ nữ nào tới gần anh đều không phải là người tốt, nói chung về sau bà tới em đừng mở cửa."

"Hả?"

Thấy tôi há miệng muốn rớt cả cằm, Lục Chu Thừa ấn nó lại: “Vẻ mặt em như vậy là sao, gặp quỷ à?"

Quỷ thì không thấy, nhưng người con bất hiếu chặn mẹ mình ngoài cửa thì tôi có thấy một người đây.

Chỉ có điều, thật ra cách này cũng không tệ, không thể trêu vào thì mình trốn. Cứ quyết định như vậy đi!

Khi Lục Chu Thừa làm việc luôn thích ở trong phòng sách, bình thường tôi sẽ không đi làm phiền anh.

Nhưng con người anh có vài điểm tốt, chính là không kén ăn, làm gì cũng ăn, đặc biệt dễ nuôi.

Ban đầu tôi dự định làm cơm xong sẽ gọi anh, nào ngờ còn chưa bắt đầu hành động thì anh lại đi xuống, một đường xách tôi đến phòng để quần áo: “Em thay quần áo đi."

Tôi nhìn anh: “Chúng ta sẽ ra ngoài ăn à?"

Lục Chu Thừa gật đầu, bản thân cũng bắt đầu thay quần áo: “Có người mời khách."

Ngoại trừ Tưởng Đào ra, tôi vẫn chưa từng gặp người bạn nào của Lục Chu Thừa, nên lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Đến bên ngoài phòng bao, tôi kéo Lục Chu Thừa lại: “Tóc em có bị rối không? Em trang điểm thế này có thể quá nhạt không? Em mặc thế này có quá tùy tiện không?"

Lục Chu Thừa nhìn tôi một lát, sau đó kéo tôi đi.

Tôi hỏi anh làm gì, anh nghiến răng nghiến lợi nói anh dẫn em tới chỗ hẹn, không phải là đưa con gái đi xem mắt.

Tới thì đã tới rồi, đương nhiên không thể rời đi được. Lục Chu Thừa kéo tôi vào, thuận tiện còn có lòng tốt an ủi tôi: “Em đừng khẩn trương, bên trong đều là anh em của anh."

Trời không quá nóng nhưng trong phòng đã mở điều hòa. Tôi vừa đi vào đã run lập cập, cảm giác trên cánh tay cũng sởn gai ốc rồi.

Trong phong bao có năm người, ba nam hai nữ. Nam đang hút thuốc lá, nữ ngồi trò chuyện với nhau. Khi nhìn thấy chúng tôi vào, tất cả đều lịch sự dừng lại.

Lục Chu Thừa ôm vai của tôi đi tới: “Giới thiệu một chút, vợ của tôi - Thẩm Thanh."

Người bị điểm danh được đào tạo tốt, lập tức lộ ra tám cái răng: “Chào mọi người, rất hân hạnh được quen biết với mọi người."

Mấy người kia im lặng một lát, một người trong đó vỗ bàn nói: "Má ơi, thằng nhóc cậu thật sự kết hôn rồi, tôi còn tưởng lão tam nói chơi chứ?"

"Bà xã cũng có, tất nhiên là thật rồi."

Một người khác đeo kính nhìn tôi mỉm cười, đi tới và nắm tay tôi: “Chào cô, tôi là Chu Nhất Minh, cô cũng có thể gọi tôi là mắt kính."

"Chào anh."

Tôi không dám đối xử với bạn Lục Chu Thừa như với khách, vừa rồi không chuẩn bị đầy đủ, dẫn đến cảm xúc trên mặt thoạt nhìn hơi kỳ lạ.

Chu Nhất Minh đã nhìn ra, nghiêng đầu nhìn tôi: “Hình như cô có chút khẩn trương?"

Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã nháy mắt với tôi vài cái: “Không cần quá khẩn trương, chúng tôi và anh hai là anh em. Vợ của anh ấy chính là vợ của tôi."

Còn có thể như vậy được sao?

Da mặt tôi run lên và vội vàng rút tay ra, động tác của người bên cạnh còn nhanh hơn, chiếc giày da được lau đến mức sáng bóng có thể soi được mặt đã quét tới.

"Cút sang một bên!"

Chu Nhất Minh cười vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng giơ tay: “Tiểu Lục tử, lên!"

Cậu nam sinh còn lại với mái tóc húi cua, trên gương mặt đầy collagen chạy tới, đầu tiên cậu ta liếc nhìn Lục Chu Thừa với vẻ kiêng kỵ, sau đó kéo tôi sang một bên.

Tôi bị bầu không khí có vẻ thần bí này lây nhiễm, cho rằng cậu ta muốn nói chuyện gì quan trọng, kết quả cậu ta chỉ hỏi một câu: “Hai người thật sự kết hôn rồi à?"

Thấy tôi gật đầu, giọng cậu ta hạ thấp hơn: “Cô nghe tôi, nhanh chóng ly hôn đi. Anh hai không phải là người tốt, anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, đổi bạn gái còn chăm chỉ hơn cả thay áo, hơn nữa tính tình rất tệ, quả thật chính là biến thái."

Nghiêm trọng như vậy sao?

Tôi quay đầu liếc nhìn Lục Chu Thừa: “Anh ấy từng làm gì cậu à?"

Chẳng qua chỉ là một câu nói rất bình thường, nào ngờ đối phương đột nhiên biến sắc, sau đó giấu đầu hở đuôi che mông nói: “Không, anh ấy không làm gì tôi cả."

"..."

Phản ứng này mà không làm gì mới là lạ đấy!

"Có phải anh..."

Tôi muốn hỏi có phải Lục Chu Thừa đã bắt nạt cậu ta không, kết quả còn chưa nói hết lời thì người này đã hét lên và bỏ chạy.

Bên này có tiếng động quá lớn khiến ba người đang trò chuyện bên kia phải quay đầu nhìn qua.

Tôi vô tội nhìn Lục Chu Thừa: “Chuyện này không liên quan đến em."

Chu Nhất Minh kéo người tóc húi cua qua một bên, cũng không biết anh ta nói gì, chỉ thấy vẻ mặt người tóc húi cua không tình nguyện lắc đầu, còn len lén liếc nhìn tôi, cuối cùng dưới nắm đấm của đối phương, cậu ta rưng rưng gật đầu.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Lục Chu Thừa thấy nhưng không để ý nhiều, bắt đầu giới thiệu bạn của anh.

Sau khi anh nói xong, tôi mới biết được người vừa vỗ bàn tên là Phùng Lỗi, lớn hơn Lục Chu Thừa hai tuổi, là lão đại của bọn họ.

Bên cạnh là bạn gái của anh ta Trần San San, có người nói hai người quen nhau qua xem mặt.

Tôi đã biết về người đeo kính. Anh ta tên là Chu Nhất Minh, tuổi tác tương đương với Lục Chu Thừa. Cô sinh viên tên Ngải Ngải là do anh ta dẫn đến.

Về phần người có vóc dáng rất cao, ngoại hình đẹp trai chính là người tóc húi cua, nhưng hành vi thì rất kỳ lạ kia. Lục Chu Thừa nói cậu ta là Dư Sinh mọi người hay gọi cậu ta là Dư Tiểu Lục, năm nay mới hai mươi ba tuổi, là người nhỏ nhất trong mấy người bọn họ.

"Hai mươi ba tuổi, còn nhỏ hơn tôi một tuổi à!"

Tôi liếc trộm Dư Sinh: “Lục Chu Thừa, sao mọi người biết nhau vậy?"

"Biết nhau trong khi tham gia quân ngũ."

Lục Chu Thừa giới thiệu anh em của mình xong thì cầm ly rượu lên và chạm ly với Phùng Lỗi. Hai người vừa nói được hai câu, đã nghe Chu Nhất Minh gọi bọn họ qua.

Bọn họ vừa đi, hai cô gái bên cạnh đã ngồi qua.

Sau khi mọi người biết nhau, cô sinh viên Ngải Ngải kia đột nhiên nói một câu không hiểu nổi: "Thẩm Thanh, cô phải cẩn thận một chút."

Tôi vừa muốn hỏi “cẩn thận cái gì”, Dư Sinh lại tới: “Chị dâu, đây đều là anh ba giật dây tôi, chị muốn trách thì trách anh ấy, tuyệt đối đừng trách tôi nhé!"

"Cái gì?"

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt phóng đại trước mặt mình. Tôi căn bản không do dự, đã nhấc chân đá một cái.

Chủ yếu vì lúc trước làm việc thường gặp phải loại chuyện này nên bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện. Chờ sau khi đá xong tôi mới nhớ ra cậu ta là anh em của Lục Chu Thừa anh.