Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 50: Rốt cuộc ai mới là con ruột

Lục Chu Thừa lòng dạ hẹp hòi lại tức giận chỉ vì tôi ăn bát mì và chớp mắt một lát ở nhà Trình Tư Viễn.

Thanh mai trúc mã thì làm sao? Chỉ cho phép anh có Tiểu m m, mà không cho phép em có ông cụ Trình à?

Ngang ngược!

Tôi ôm điện thoại ngồi ở trên giường tức giận. Khi giáo viên Trần gõ cửa đi vào, liếc mắt liền nhìn ra được vấn đề: “Sao vậy? Con cãi nhau với Tiểu Lục à?"

...

Có rõ ràng như vậy sao?

"Giáo viên Trần, mẹ đừng dạy môn văn nữa, đổi sang dạy tâm lý đi!"

"Vậy cũng phải chờ có môn học này mới được."

Nghe được giáo viên Trần hỏi tôi bao giờ mới trở lại, hai mắt tôi lưng tròng nhìn bà: “Mẹ, con có phải là con gái ruột của mẹ không vậy! Con mới vừa về mà mẹ lại muốn đuổi con đi rồi!"

Mẹ tôi thuận miệng nói một câu: “Con gái gả đi như hắt nước ra ngoài."

Được, tuyệt đối là không đáng tiền.

Tôi ủ rũ cúi đầu ngồi ở trên giường, len lén nhìn giáo viên Trần: “Con đã lâu không về nên muốn ở nhà mấy ngày, ít nhất cũng phải chờ đến khi cha khỏe con mới đi."

Mẹ tôi thở dài, sau đó đột nhiên nói với tôi bằng lời lẽ sâu xa: "Con bé ngốc, bây giờ con không phải chỉ có một mình, làm việc gì cũng không thể lỗ mãng như trước kia được, có biết không?"

Tôi không chịu nổi nhất là giáo viên Trần đánh bài tình cảm, nước mắt lập tức lại rơi như mưa, liều chết ôm lấy bà không buông tay.

"Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa đúng không? Có phải mẹ và cha dự định sinh đứa nữa đúng không?"

"Con nhóc này, nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Giáo viên Trần dở khóc dở cười nhìn tôi: “Đã lấy chồng rồi, sao vẫn không biết phân biệt nặng nhẹ vậy?"

"Dù con đã cưới chồng rồi thì vẫn là con gái của mẹ!"

Tôi nhân cơ hội làm nũng, lấy cách đối phó với Lục đại gia để đối phó với giáo viên Trần: “Mẹ, mẹ đã sinh con ra thì không thể không quan tâm tới con đâu."

Giáo viên Trần cuối cùng cười, gõ vào đầu tôi nói: "Bộ dạng vô lại này giống ai đây?"

"Hì hì..."

Bởi vì đồng chí Thẩm vinh quang vào viện nên giáo viên Trần đã bỏ hai ngày dạy, bây giờ tôi đã về rồi, bà cũng không quay đầu đã lập tức tới trường.

Bình thường ở nhà đều cha tôi chăm sóc tôi, nhưng bây giờ ông đã ngã bệnh, tôi làm con gái sao có thể để cho ông vào bếp được?

Rất nhiều năm tôi không ở nhà, khi muốn làm cơm mới phát hiện tủ lạnh trống không, lúc này vừa vặn thấy Trình Tư Viễn cầm theo thức ăn tới cửa.

"Tiểu Viễn tới nữa à!"

Cha tôi vừa ăn hoa quả vừa nói với Trình Tư Viễn: “Là cha bảo nó tới. Bây giờ giáo viên Trình đã là chủ nhiệm lớp, còn là mấy lớp liền nên không có thời gian về nấu cơm."

"Bản thân anh ấy cũng không phải không biết nấu."

Tôi thầm thì nói. Hơn nữa làm gì có chuyện gọi người ta tới ăn cơm còn tự mang theo thức ăn, nếu để cho giáo viên Trần biết còn không phạt tôi viết kiểm điểm à?

Khi tôi rửa rau, Trình Tư Viễn cũng đi vào giúp đỡ, tôi chịu trách nhiệm rửa, anh chịu trách nhiệm cắt.

Tốt xấu gì cũng là bạn từ nhỏ lớn lên, cứ im lặng như vậy cũng không tốt lắm, vì vậy tôi chủ động lên tiếng.

"Em nghe mẹ em nói, sau khi anh tốt nghiệp đã tự mình gây dựng sự nghiệp, lợi hại nha!"

"Anh làm với mấy người bạn."

"À!"

"Đúng rồi, sao anh và bạn gái của anh quen nhau vậy?"

"Người khác giới thiệu."

"À!"

"Bạn gái anh chắc rất đẹp nhỉ? Em nhớ trước đây lúc còn đi học có rất nhiều cô gái theo đuổi anh. Em còn giúp bọn họ để thư tình vào trong ngăn kéo của anh nữa đấy!"

"Hơn em một chút."

"..."

"Vậy hai người..."

"Em rất quan tâm tới chuyện của anh à?"

"..."

Tôi luôn cảm thấy mình và Trình Tư Viễn không hợp bát tự, căn bản không thể nói chuyện được với người như thế, còn không bằng cố gắng rửa rau của tôi thì hơn!

Chập tối, tôi đỡ cha tôi ra ngoài đi dạo, trên đường gặp được rất nhiều người quen.

"Tiểu Thanh về rồi à? Thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, giống mẹ con bé!"

"Dạ phải!"

"Đã tìm được chồng chưa? Lúc nào mới mời chúng tôi uống rượu mừng vậy?"

"Yên tâm, khi nào bày rượu chắc chắn sẽ gọi anh."

Đồng chí Thẩm với tâm tính trẻ con, kéo tôi đi hết một vòng trường học, dường như chỉ sợ người khác không biết con gái ông trở về.

Lúc về, tôi nhận được điện thoại của giáo viên Trần bảo chúng tôi mua ít thức ăn mang về, còn cố ý dặn phải mua một con gà đất.

Chờ chúng ta mua xong thức ăn về nhà, đẩy cửa ra nhìn thấy người ngồi ở trên sô pha, trong đầu tôi liền trống rỗng, ngay cả thức ăn trong tay cũng rơi xuống đất mà không phát hiện ra.

Bây giờ suy nghĩ lại, thảo nào vừa rồi tôi chấy chiếc xe đỗ dưới tầng nhìn quen mắt, hóa ra là Lục Chu Thừa.

"Em đã về rồi!"

Lục Chu Thừa đứng dậy đi tới, nhặt thức ăn tôi đánh rơi trên mặt đất lên, sau đó thuận tay nhận lấy con gà trong tay cha tôi: “Hai người ngồi trước đi, có thể ăn cơm ngay bây giờ."

"... A!"

Mãi đến khi Lục Chu Thừa vào trong bếp tôi mới phản ứng được, đây hình như là nhà tôi mà?

Tôi vào trong bếp, thấy Lục đại gia đứng bên cạnh làm trợ thủ, tôi vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

"Lục Chu Thừa, sao anh lại đến đây? Anh làm sao tìm được tới đây vậy?"

"Địa chỉ trên chứng minh thư."

"Cái gì? Anh xem qua chứng minh thư của em bao giờ? Sẽ không phải là khi nhận giấy kết hôn chứ? Không phải chứ? Anh chỉ liếc nhìn như vậy mà cũng nhớ được à?"

"Con tưởng ai cũng giống như con à, học bài sau thì quên mất bài trước rồi."

"Mẹ..."

Mẹ không cần phá con như vậy chứ? Mẹ có còn là mẹ con không vậy?

Lục Chu Thừa thản nhiên liếc nhìn, hình như đang ghét bỏ chỉ số thông minh của tôi.

Tôi vừa định cứu vãn lại một chút, liền nghe giáo viên Trần ghét bỏ nói: "Ở đây không có chuyện của con, đi bên ngoài đợi đi."

Tôi thật ra muốn ở lại giúp đỡ mà. Phải biết rằng Lục đại gia bình thường ở nhà mười ngón tay không dính nước, làm sao có thể để cho anh ấy làm việc nặng được?

Nhưng người ta thậm chí còn không nhìn tôi dù một ánh mắt, rõ ràng không cho tôi có cơ hội.

Thấy tôi ủ rũ cúi đầu đi ra. Cha tôi có phần thương cảm: “Không trách được người ta nói con gái đã gả rồi thì như hắt nước đổ đi, mới về chưa được một ngày, con rể đã chạy tới cửa."

"..."

Giáo viên Trần bình thường rất ít khi xuống bếp, hôm nay tôi xem như được hưởng lợi từ Lục Chu Thừa.

Bữa tối đặc biệt phong phú, đặc biệt là nồi canh gà, chỉ ngửi cũng làm cho người ta chảy nước miếng.

Tôi không khách sáo múc một chén lớn, nào ngờ còn chưa kịp uống một ngụm, đã bị giáo viên Trần cầm đi tặng người khác.

"Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

"Cảm ơn mẹ!"

Cho anh là anh uống à, đó là canh của em mà.

Mở miệng cái liền gọi mẹ thân mật nhỉ? Anh thật sự xem mình làm con ruột rồi đúng không?

Hơn nữa anh không kén ăn, có gì hay mà nếm chứ?

Nghe được tôi nói thầm, giáo viên Trần liếc mắt nhìn tôi: “Lúc ăn cơm đừng nói thầm, đấy là tật xấu!"

Tôi ôm cái bát không trước mặt nhìn bà kêu gào: “Mẹ, có phải mắt mẹ mờ không, mẹ mở mắt nhìn rõ ràng đi. Con mới là con ruột của mẹ mà."

Có thể không ngờ tôi sẽ nói ra những lời này, giáo viên Trần hơi áy náy, nhưng không nói gì với tôi.

"Cha mẹ chỉ có một đứa con gái như vậy nên từ nhỏ đã chiều sinh hư, hẳn nó đã gây thêm không ít phiền toái cho con!"

Lục Chu Thừa nhìn tôi ‘đầy thâm tình’ nói: “Không ạ, Tiểu Thanh rất tốt."

Biết rõ anh nói như vậy là để lừa gạt giáo viên Trần, nhưng tôi vẫn ngượng ngùng, cũng không tính toán bát canh gà kia nữa, chỉ cúi đầu bới cơm nhưng ánh mắt vẫn thoáng liếc nhìn về phía anh.

Khi tôi đang rửa bát thì Lục Chu Thừa đi vào, ôm tôi từ phía sau: “Môi trề ra cao như vậy, không muốn gặp anh à?"

Tôi sử dụng mũi ‘Hừ"’một tiếng: “Không phải anh nói chuyện với cha vợ, mẹ vợ rất vui vẻ sao? Còn tới tìm em làm gì?"

Lục Chu Thừa cười, vùi đầu ở trên vai tôi: “Bà xã, em ghen tuông thật chẳng có đạo lý gì cả! Anh đang lấy lòng cha mẹ em đấy."

Được rồi!

Tôi cũng biết mình không có đạo lý, quay đầu hôn một cái lên mặt anh: “Anh cứ chạy tới đây như vậy, việc ở công ty phải làm thế nào?"

Lục Chu Thừa có qua có lại, đôi môi mỏng rơi vào khóe miệng của tôi: “Em suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Em chỉ cần nói cho anh biết, em nhìn thấy anh có vui hay không là được."

Tôi nháy mắt với anh mấy cái: “Lục Chu Thừa, phía sau lưng em có hơi ngứa, anh mau nhìn xem có phải là đã mọc cánh rồi không?"

"Em còn có thể ấu trĩ hơn nữa sao?"

"Có thể!"

"..."

Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng cũng đủ biểu đạt tâm trạng của tôi lúc đó. Vào giây phút khi đẩy cửa ra và nhìn thấy anh, tôi vui tới mức muốn bay lên được.

Diện tích căn hộ của giáo viên cũng không lớn, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, nhà vệ sinh là dùng chung.

Nhân lúc Lục Chu Thừa tắm, tôi đi tìm giáo viên Trần: “Mẹ, mẹ bảo con tới làm gì?"

Giáo viên Trần đưa cho tôi một tấm thẻ: “Con cầm cái này đưa cho Tiểu Lục."

Thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, bà mỉm cười và nói: "Con rể đưa cho mẹ, nói là sính lễ."

Người này sao không nói trước với tôi một tiếng chứ? Để người ta trách không biết ý.

Căn cứ vào tâm lý nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, tôi trả tấm thẻ cho mẹ tôi, nghiêm trang nói những lời vô liêm sỉ: “Anh ấy đưa thì mẹ cứ cầm đi!"

Giáo viên Trần đẩy tấm thẻ lại: “Con bé ngốc, mẹ và cha con đều có tiền lương, cũng đủ cho hai người già tiêu xài, sau này về hưu còn có tiền lương hưu, con không cần quan tâm tới cha mẹ."

Tôi ôm chặt lấy giáo viên Trần: “Nói bậy, các người không hề không già chút nào."

"Chỉ toàn nói những lời ngu ngốc, con đã có chồng rồi, mẹ có thể không già được sao?"

"Không già, mẹ ở trong lòng con vĩnh viễn đều không già!"

Nghe tôi tức giận nói những lời ngốc nghếch, giáo viên Trần xoa đầu của tôi dịu dàng giống như năm đó vậy.

"Tiểu Lục là đứa nhỏ không tệ, nếu đã kết hôn thì con phải cố gắng sống tốt với nó, không thể tùy hứng giống như trước nữa, biết không?"

Quả nhiên là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

Tôi cũng cảm thấy ánh mắt của mình không tệ, gật đầu nói: "Mẹ, mẹ đừng nói những lời như vậy nữa. Mẹ vừa nói lời này, con lại thấy mẹ không cần con nữa."

"Con là con gái của mẹ, mẹ không cần con thì cần ai?"

Giáo viên Trần cười có phần bất đắc dĩ, vừa lau nước mắt trên mặt tôi vừa nói: "Mẹ với cha con chỉ có một đứa con gái là con, chỉ cần con có thể sống tốt, cha mẹ cũng yên lòng."

Sau khi nói chuyện với giáo viên Trần xong, tôi trở về thì thấy Lục Chu Thừa đã tắm rửa và đi ra, lúc này đang đứng ở bên giường lau tóc.

Thấy tôi vào, Lục Chu Thừa nhíu mày hỏi: “Mắt đỏ như vậy, em đã khóc à?"

Hoả nhãn kim tinh à!

Tôi đi tới đưa tấm thẻ cho anh: “Anh cầm đi! Mẹ em nói không cần tới."

Lục Chu Thừa không nói gì, chẳng qua kéo tôi đến trước mặt, nâng cằm của tôi lên và hỏi: “Khóc cái gì? Thật sự không muốn gặp lại anh sao?"

"Làm gì có!"

Tôi ôm lấy anh, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại được, giọng mũi rất đặc nói với anh: “Lục Chu Thừa, anh có thể tới làm em rất vui mừng."

"Vui mừng tới mức nào?"

"Rất rất rất vui mừng!"

"Ừ."

Lục Chu Thừa giả vờ bình tĩnh, nhưng khóe miệng đã vô thức cong lên, bán đứng anh rồi.

Thật ra con người anh rất dễ lừa, chỉ cần thăm dò được tính tình của anh, sau đó sẽ bốc thuốc đúng bệnh, bảo quản trị cho anh dễ bảo.